Tử Vũ
cõng Liệt Hỏa có thể đi nhanh bao nhiêu, còn chưa đi được vài bước, trong bóng
đêm liền có quang ảnh phóng tới. Tử Vũ nhất thời nhíu mày, còn chưa kịp làm ra
phản ứng, trước người hào quang chợt lóe, một con chim ưng hóa người đứng ở trước
mặt nàng. Tử Vũ tập trung nhìn kỹ, cư nhiên là Ưng vương.
Ưng
vương này cùng Ưng Hậu hục hặc còn chưa đi quá xa, sức mạnh cường đại như thế tuy
rằng chỉ nở rộ trong nháy mắt, hơi chút không chú ý cũng có thể không cảm giác
được, thế nhưng hắn là Vương ở chỗ này, sức mạnh như thế chỉ hơi lướt qua thôi,
hắn đã cảm giác được trước tiên, lập tức chấn động, kinh ngạc không kịp cùng Ưng
Hậu trao đổi, vọt tới đây trước, cư nhiên so với Ưng tộc ở gần đây đến còn
nhanh hơn.
Ưng
vương vừa thấy cả rừng cây đã bị phá hủy toàn bộ, ngay cả một chút dấu vết tồn
tại cũng không có, còn chưa kịp biểu hiện gì, liền thấy Liệt Hỏa được Tử Vũ cõng
trên lưng, lúc này đã hôn mê, toàn thân đều là máu. Ưng vương vừa thấy nhất thời
nhíu mày, một phen ôm lấy Liệt Hỏa, giơ tay nắm lấy Tử Vũ, thân hình chợt lóe
ngay lập tức rời đi, không đối mặt với đám Ưng tộc đang xông tới đây.
Trời
sáng mây tan, nhật xuất vũ vân, đỉnh núi Lăng Tiêu, Tử Vũ mở to mắt đứng ở vách
đá thử liếc xuống dưới một cái. Một câu, vân thâm bất tri xử (*), mây trắng
ngay ở phía dưới bay a bay, ai muốn tự sát, nhảy xuống nơi này tuyệt đối không
có đạo lý đại nạn không chết, phỏng chừng cặn cũng không còn.
(*)
Đây là câu thơ trong bài Tầm ẩn giả bất ngộ (Tìm người ở ẩn không gặp).
Phiên âm:
Tùng hạ vấn đồng tử
,
,
Ngôn sư thái dược khứ.
Chỉ tại thử sơn trung,
Vân thâm bất tri xứ.
Gốc thông hỏi chú học trò,
Rằng: "Thầy hái thuốc lò mò đi xa.
Ở trong núi ấy đây mà,
Mây che mù mịt biết là nơi nao?
“Một
kích kia là ai làm?” Tử Vũ đang tính toán đứng trên đỉnh núi xem mặt trời mọc,
quả thật thật phấn khích khi so với đứng ở nơi khác, sau lưng đột nhiên truyền
đến một giọng nói uy nghiêm.
Tử Vũ
quay đầu thấy Ưng vương sắc mặt nghiêm túc nhìn mình, không khỏi nhíu mày nói: “Không
biết, lúc ta mở mắt chính là như thế rồi.” Lời này cũng không giả, vốn chính là
như thế, đương nhiên tiền đề không nói.
Ưng
vương chống lại ánh mắt hết sức thuần khiết thẳng thắn thành khẩn của Tử Vũ, lại
quét mắt nhìn Tử Vũ yếu một cách bất hợp lý. Một kích kia thấy thế nào cũng
không giống là nàng ta có thể làm ra, hơn nữa liếc mắt một cái quét tới trên
người cũng không cảm giác có tồn tại năng lực mạnh mẽ, nhưng năng lực Liệt Hỏa
hắn biết rất rõ, hơn nữa trong phạm vi thế lực của hắn không có yêu tinh cường
như vậy, cái này đến là kỳ quái.
Trầm
mặc nửa ngày sau, Ưng vương gạt đề tài qua một bên, nhíu nhíu mày sau đó trầm
giọng nói:“Liệt Hỏa bị thương là chuyện gì xảy ra? Vì sao lại khiến cho thụ yêu
yêu hóa?”
“Liệt
Hỏa thế nào?” Tử Vũ nghe Ưng vương vừa hỏi như vậy, không khỏi lên tiếng. Nghĩ
đến có Ưng vương ở đây, Liệt Hỏa hẳn là không có nguy hiểm, đây cũng là chỗ nàng
yên tâm.
“Yêu
lực còn chưa khôi phục, đang ngủ.” Ưng vương liếc nhìn Tử Vũ một cái nói.
Tử Vũ
nhất thời gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:“Không biết là vì nguyên nhân gì, đột
nhiên lại bắt đầu công kích.” Ưng vương nghe lời này, mày nhăn tít lại.
“Ta
đi xem hắn.” Tử Vũ không biết Ưng vương rốt cuộc cùng Liệt Hỏa có bao nhiêu quen
biết, có mấy lời vẫn là không nói thì tốt hơn, hơn nữa Ưng vương này niên kỷ lịch
duyệt ở nơi này, tầm mắt lại thật sự là lợi hại, nói chuyện với hắn nhiều hơn nữa,
khó tránh khỏi không bị nhìn ra sơ hở. Đi xem Liệt Hỏa tiện thể né tránh một
chút là tốt nhất.
Nhìn trên
giường đá, Liệt Hỏa như cũ là thân nữ ngủ ở nơi đó, vết thương trên người đã
không còn, chỉ là sắc mặt tái nhợt. Hẳn là như lời Ưng vương nói, Liệt Hỏa yêu
lực còn chưa khôi phục, không thể tự động chữa trị thân thể, chờ khi hắn khôi
phục thân thể nam tử hẳn là sẽ tốt hơn.
Vừa
nghĩ đến thân thể nam tử, Tử Vũ đột nhiên nhướng mày, duỗi tay sờ lên cánh tay Liệt
Hỏa, giữa mi nhãn nhanh như chớp loạn chuyển.
“Năm
đó, Liệt Hỏa biến hình, ta cũng có mặt.” Không biết khi nào thì Ưng vương đã đi
vào, thản nhiên mở miệng nói. Một câu nhất thời giải trừ nghi kỵ của Tử Vũ, khó
trách Ưng vương nhìn thấy thân nữ Liệt Hỏa một chút kinh ngạc cũng không có, thì
ra năm đó cùng Liệt Thanh liên thủ áp chế yêu lực quái dị trong thân thể Liệt Hỏa,
cũng có phần của Ưng vương. Vậy xem ra, Liệt Thanh cùng Ưng vương giao tình
cũng không chỉ bình thường.
Suy
nghĩ cẩn thận điểm ấy, Tử Vũ trầm ngâm một chút xoay người nhìn Ưng vương
nghiêm mặt nói: “Vậy Ưng thúc thúc có thể nói cho ta biết thương thế kia của Liệt
Hỏa có biện pháp nào chữa khỏi hay không?”
Ưng
vương hai mắt rùng mình, ánh mắt sắc bén như chim ưng lành lạnh đảo qua Tử Vũ, thấy
Tử Vũ vẫn như cũ mỉm cười chống lại ánh mắt hắn, không tránh không nhượng. Trên
mặt Ưng vương hiện lên một tia tán ý, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi là muốn hỏi
lúc trước ai đả thương mẫu thân Liệt Hỏa, cho nên Liệt Hỏa thụ thương sao.”
Tử Vũ
bị Ưng vương nhìn thấu tâm tư cũng không quẫn bách, cười gật gật đầu nói:“Ưng
thúc thúc nhãn tuệ thật lợi hại.”
Nàng
vào ở Liệt Hỏa gia hơn một tháng, Liệt Thanh chưa từng nói qua với nàng chuyện thương
thế Liệt Hỏa, cũng chưa từng thấy qua mẫu thân Liệt Hỏa. Nàng nguyên bản cũng
không quá quan tâm đến việc này, bí mật biết nhiều, liền khó có thể thoát thân,
Liệt Thanh cùng Liệt Hỏa không nói, nàng cũng vui vẻ thanh nhàn, phỏng đoán
minh bạch giả hồ đồ.
Bất
quá, sau khi trải qua chuyện tối nay, nàng lại có chút không thể không để tâm. Liệt
Hỏa che chở nàng, cái ôm ấm áp kia, so với nàng thân thể còn yếu hơn lại vẫn muốn
che chở cho nàng. Liệt Hỏa như vậy, dù rằng nàng còn không biết yêu hay không
yêu, lại không buông xuống được, nàng muốn biết quá khứ Liệt Hỏa, muốn biết bởi
vì sao hại Liệt Hỏa thành như vậy, nàng không muốn thấy rõ ràng cường hãn Liệt
Hỏa, lại yếu đuối đến hầu như không thể tự bảo vệ mình. Cảm giác như vậy thực
không thoải mái, nàng không thích.
Ưng bay
trên trời, Ưng tính thẳng thắn, xem cấu tạo phòng ốc của Ưng vương, ở cùng Ưng
vương làm cho người ta cảm giác như vậy, Tử Vũ biết Ưng vương tất là một người chính
trực, thẳng thắn, mà Liệt Thanh nhiều năm ở Đế đô quyền lợi trên đỉnh như vậy,
tâm tư cùng cách nghĩ sớm đã hun đúc thận trọng cùng tâm kế, hắn nếu không muốn
nói, muốn từ trong miệng hắn xuất ra sáo ngữ khả năng không lớn. Mà Liệt Hỏa việc
này ánh chừng cũng không biết, nếu muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì mới hại Liệt Hỏa thành cái dạng này, Ưng vương trước mặt này thực sự là một
khuôn sáo tốt.
Ưng
vương thấy Tử Vũ thực rõ ràng thừa nhận, thầm khẽ gật đầu, hắn thích người trực
tiếp. Lập tức suy nghĩ nửa ngày trầm giọng nói: “Chuyện năm đó ta biết không
nhiều lắm, chỉ biết là mười tám năm trước Liệt Thanh mang theo Liệt Hỏa vừa mới
sinh hạ, hấp hối, ngàn dặm truyền tin muốn chúng ta đến hỗ trợ. Lúc ta đến, chỉ
còn kịp liên thủ cùng mọi người ngăn chặn phá hư yêu lực trong cơ thể Liệt Hỏa,
bảo trụ tính mạng Liệt Hỏa.
Về phần
cái khác, nhiều như vậy năm, Liệt Thanh giữ vô cùng kín, một chữ cũng không chịu
lộ ra, ta đoán lai lịch đối phương nhất định thực không nhỏ, ông ấy không muốn
liên lụy mấy người chúng ta. Hắc hắc, ngay cả mấy người bọn ta liên thủ cũng
không đối phó được, kẻ đả thương Liệt Hỏa rốt cuộc là ai?” Nói đến đây mi hung
hăng nhăn lại, hiển nhiên nhiều như vậy năm cũng không nghĩ thông điểm ấy.
Tử Vũ
vừa nghe không khỏi có chút líu lưỡi, Liệt Thanh địa vị như thế, Ưng vương năng
lực như thế, mà còn có người khác hỗ trợ, khẳng định cũng không là hạng người bình
thường, cư nhiên liên thủ cũng không đối phó được, rốt cuộc Liệt Thanh chọc phải
ai đây?
“Ta muốn
biết thương thế Liệt Hỏa rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Chuyện Liệt Thanh Ưng
vương có thể là thật sự không biết, nhưng thương thế Liệt Hỏa có hắn phụ trách
trị liệu, rốt cuộc là cái tình huống gì, hắn hẳn là rất rõ ràng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét