"Không
——" hoàng thái hậu tức thì lên tiếng, trong mắt tràn đầy không thể tin.
"Ai gia không tin, bởi vì một câu của con, nhị hoàng tử sẽ chủ động đi
tranh vị thái tử, mà Hoàng thượng chẳng lẽ cũng sẽ để cho các ngươi hồ
nháo?" Hoàng thái hậu lắc đầu, bà cự tuyệt tin tưởng. Trong hoàng cung,
làm sao còn có người như vậy tồn tại?
"Ai
gia không tin."
"Mẫu
hậu, sai lầm rồi sai lầm rồi." Hoàng đế nhìn Thái Hậu, nhẹ lắc đầu. "Nhưng
trẫm sẽ không để cho sai lầm này tiếp tục kéo dài nữa, hiện tại nên chấm dứt
nó đi."
Dứt
lời, lại ngẩng đầu, nhìn Lạc vương một cái. Sau đó nhắm hai mắt lại:
"Động
thủ đi."
"Phụ
hoàng ——"
"Hoàng
nhi ——"
Nhìn
thấy Hoàng đế hướng Lạc vương muốn chết, Dạ Thần cùng hoàng thái hậu cũng nhịn
không được lên tiếng kinh hô.
Lạc
vương trên tay nhuyễn kiếm không rời tay, một đôi mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn Hoàng đế từ từ nhắm hai mắt. Mím môi
không nói, cũng không có động tác. Hắn có thể cảm thấy được Hoàng đế áy náy,
hắn cũng đã biết rõ chân tướng hại chết phụ vương. Nhưng tựa như lời ông ta nói,
ông ta không có tự tay giết chết phụ vương, nhưng phụ vương lại thật là vì ông
ta mà chết. Thế nhưng hắn lại không hạ thủ được, theonhư lời nói lúc trước của
ông ta, hắn có thể cảm giác được phụ vương đối với người đệ đệ này có bao nhiêu
yêu thương. Vì để cho ông ta có cuộc sống tự do, thậm chí không tiếc buông tha
cho giấc mộng của mình - tự do, thậm chí đến cuối cùng bị mất tính mạng vô ích.
. . . . .
"Muốn
giết cứ giết ta."
Hoàng
thái hậu lập tức chắn đến trước mặt Hoàng đế, cũng không lại tự xưng ai gia, mà
là dùng xưng hô bình thường nhất. Trong mắt lưu ly cũng không còn ngạo nghễ như
trước, bà bây giờ trút bỏ cao quý của hoàng thái hậu, chỉ là một mẫu thân bình
thường nhất.
"Ta
mới là hung thủ hại chết phụ mẫu ngươi."
Lạc
vương tay cầm kiếm nắm thật chặt, nhìn hoàng thái hậu, thật sự là hận ý lẫm
lẫm.
"Mẫu
hậu, người làm hết thảy đều chỉ là vì ta. Là ta hại chết nhị hoàng
huynh."
Hoàng
đế đỡ lấy hoàng thái hậu, chắn trước mặt bà. Ánh mắt nhìn thẳng Lạc vương, nhìn
trong mắt hài tử này đau cùng hận, tim của hắn cũng không chịu nổi. Thế nhưng
hắn lại không thể trơ mắt nhìn mẫu hậu của hắn bị thương tổn, có lẽ trong hoàng
cung ngay cả tình mẫu tử cũng có vẻ nhạt nhẽo. Nhưng từ khi hắn có trí nhớ tới
nay, mẫu hậu vẫn là phi thường thương yêu mình. . . . . .
"Không,
là ta. Là ta."
Hoàng
thái hậu lại cố gắng kéo Hoàng đế lại, nhưng không ngờ Hoàng đế đứng ở nơi đó
chính là kiên định muốn chắn ở trước mặt bà. tâm tình bảo hộ bà như thế, làm
cho hoàng thái hậu nhịn không được hốc mắt đầy lệ.
"Mẫu
hậu, người không cần tranh với ta. Hết thảy đều bởi vì ta mà dựng lên, ta thẹn
với nhị hoàng huynh, nếu không vì ta, huynh ấy hiện tại mới là chân chính tự
tại tiêu dao Vương gia, mà không phải nằm ở trong quan tài lạnh như băng kia. .
. . . ."
Hoàng
đế chưa có quay đầu lại, nhưng hoàng thái hậu lại nghe được trong giọng nói của
hắn là thương tâm cùng áy náy. Động tác lôi kéo Hoàng đế của bà bị kiềm hãm,
giống như thoáng cái nghe được bà vừa già lại vừa nhiều tuổi. Chẳng lẽ thật là bà
đã sai rồi sao? Nhớ tới Đức Thanh Vương gia kia luôn ôn hòa gọi mình mẫu hậu, người
kia mặc kệ chính mình cho hắn xem sắc mặt như thế nào, hắn vẫn như cũ ôn nhu
như gió xuân. . . . . . Hai vai đột nhiên rũ xuống, có lẽ thật là bà sai lầm
rồi.
Ngẩng
đầu, nhìn nhi tử chắn ở trước mặt mình, còn có hài tử tràn ngập cừu hận kia. Sai
lầm một lúc nhất thời lại tạo thống khổ cho mấy thế hệ, hết thảy mọi thứ ở giờ
phút này đều biến thành nỗi đau. Đấu đá với nhau cả đời, kết quả là lại phát
hiện chính mình cư nhiên phát giác hết thảy đều sai lầm rồi. . . . . .
Thôi,
thôi, hết thảy đều nên kết thúc đi.
Bà
kiên định đẩy Hoàng đế ra, đứng ở trước mặt Lạc vương. Thần tình kiêu căng trên
khuôn mặt đã biến mất, bà bây giờ thật sự giống như một lão nhân gần đất xa
trời. Ánh mắt có chút ướt át, đục ngầu nhìn Lạc vương, dùng đến ngữ khí giống như
muốn được giải thoát nói với hắn:
"Ai
gia có lẽ thật sự sai lầm rồi, ngươi muốn giết cứ giết đi."
Nhắm
hai mắt lại, có lẽ hắn ta một kiếm hạ xuống, chính mình có thể đi tìm tiên
hoàng rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc tiên hoàng còn sống, khóe miệng lại
lộ ra nụ cười.
"Mẫu
hậu ——"
"Hoàng
tổ mẫu ——"
Hoàng
đế, Dạ Thần đều nhìn Lạc vương, ánh mắt im lặng trông mong nhìn hắn.
Lạc
vương nhìn lão nhân trên trán đã có vô số nếp nhăn trước mắt này, rõ ràng hận
đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng là tay cầm kiếm của hắn lại dường như nặng
ngàn cân, không thể xuống tay. Vì sao? Hắn ở trong lòng lớn tiếng gào thét. Bà
ta chính là hung phạm hại chết phụ vương, vì sao chính mình lại không có cách
nào hạ thủ chứ?
Gió
đêm đưa tới hương hoa trong đình viện.
Mọi
người y phục tung bay, sợi tóc giương nhẹ.
Trong
phòng im lặng giống như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Lãnh
Loan Loan nhìn hai đôi mắt tử đồng lo lắng cùng nôn nóng, lại nhìn Thái
Hậu biểu tình muốn giải thoát, Lạc vương
không đành lòng mâu thuẫn, rất muốn mắt trợn trắng. Nàng đứng trên mặt đất, ngước
đầu lên, nhìn Lạc vương, lời nói sâu xa nói:
"Oan
oan tương báo, khi nào mới dứt? Hơn nữa ngươi giết bà ta, phụ vương, mẫu phi
của ngươi là có thể sống lại sao? Hết thảy là có thể một lần nữa quay trở lại
sao?" Đương nhiên, đây tuyệt đối là nói cho người khác. Nếu có người chọc
tới nàng, nàng nhất định là có thù báo thù, hơn nữa hoàn lại gấp mười lần.
Lạc
vương nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, không lên tiếng. Chẳng lẽ lại nhìn kẻ
thù mình sống tiêu dao khoái hoạt, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Mà phụ mẫu của
chính mình lại đang quanh quẩn trong Địa phủ băng lãnh, hắn không cam lòng.
Lãnh
Loan Loan nhìn biểu tình Lạc vương, trong lòng cũng biết hắn nhất định là không
cam lòng.
"Ngươi
có nghĩ tới hay không, sau khi báo thù, ngươi muốn làm gì?"
Hiện
tại Lạc vương này thật ra có tín niệm báo thù chống đỡ bản thân, nhưng nàng tin
tưởng, nếu hắn thật sự giết hoàng thái hậu, Hoàng đế lão đầu, tâm của hắn sẽ trống
rỗng. Đã không còn mục đích, hắn cùng một lũ u hồn không có gì khác biệt.
"Báo
thù rồi thì muốn làm cái gì?"
Lạc
vương nhìn hoàng thái hậu cùng Hoàng đế trước mắt, trong óc một mảnh trắng xóa.
Nếu giết hai kẻ này, cuộc sống của hắn còn thừa lại cái gì? Hắn cũng không
biết. Trong lúc nhất thời, là một mảnh mờ mịt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét