Ngự
thư phòng
Sắc
trời dần tối, trong ngự thư phòng tiểu thái giám đã đốt đèn. Chao đèn màu trắng che trên ngọn nến, chúc quang xuyên thấu qua chao
đèn lờ mờ sáng lên.
Mành
lụa trắng theo gió đêm cuốn vào thư phòng khẽ phất nhẹ lên, mùi long tiên hương
quen thuộc từ trong đỉnh hương lô điêu khắc hình rồng tinh xảo lượn lờ bay ra.
Căn
phòng rất yên tĩnh, Lạc vương hai tay nắm chặt lại, đứng ở nơi quen thuộc này. Đã
từng, hắn nhìn hoàng gia gia ở trong này đốt đèn phê duyệt tấu chương; đã từng,
nơi này cũng thiếu chút biến thành thư phòng của phụ vương. Nơi này hết thảy
cũng không có thay đổi, nhưng tâm tình hắn lại hoàn toàn thay đổi. . . . . .
Dạ
Thần ôm Lãnh Loan Loan ngồi trên ghế, nhìn Lạc vương đứng ở bên cửa sổ. Thân
hình cao lớn, rắn rỏi kia bao phủ trong bóng mờ, lộ ra vô hạn bi thương cùng cô
tịch. Hắn đột nhiên cảm thấy không đành lòng, thậm chí vì đường huynh mà cảm
thấy bất bình. Ông trời bất công xiết bao, làm cho đường huynh từng thiện
lương, hoạt bát biến thành bộ dáng như bây giờ. Để huynh ấy sống trong bóng ma
của cừu hận. . . . . .
Thế
nhưng, hắn lại cũng hiểu được. Trong hoàng thất cảm tình từ trước đến nay nhạt
nhẽo, có lẽ khi còn bé huynh đệ tương thân tương ái sau khi lớn lên vì một ngôi
vị Hoàng đế, biến thành thề phải khiến đối phương thương vong. Đây có lẽ chính
là nỗi bi ai của thân là con cháu hoàng thất đi, cảnh tượng bề ngoài hoa lệ như
thế nào, nội tâm lại trống rỗng, cô đơn đến làm người ta đồng cảm.
Không
tiếng động thở dài, hắn chỉ hy vọng phụ hoàng không nên là người hại chết hoàng
thúc. Đừng để hắn cùng đường huynh đứng ở lập trường đối địch. Có lẽ đã không
thể nào trở về thời thơ ấu khoái hoạt kia, nhưng ít ra cũng không phải biến
thành địch nhân ngươi chết ta vong, cứ đạm đạm như vậy, mấy phần ôn tình cũng
đủ rồi.
"Hoàng
thượng giá lâm ——"
Ngoài
điện, thái giám sau khi nhìn thấy thân ảnh màu vàng xuất hiện, lập tức quỳ
xuống.
"Tham
kiến Hoàng thượng."
Hoàng
đế nhìn cũng không nhìn thái giám quỳ gối trước thư phòng, cặp mắt giống như
xuyên thấu tường điện, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại. Hắn cư nhiên khiếp đảm, phải
làm sao đối mặt với hài tử bộ dạng giống như đúc nhị hoàng huynh đây? Mỗi khi
nhìn đến đôi mắt giống nhị hoàng huynh kia, hắn liền vô hạn bi thương cùng áy
náy. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn năm đó liền đồng ý để Lạc vương vẫn còn
là hài tử rời khỏi Hoàng thành. Hắn sợ, hài tử kia ở bên cạnh nhắc nhở hắn. Nhị
hoàng huynh yêu thương của hắn là vì hắn mà chết, thế nhưng hắn không cách nào
đi hận người thương tổn nhị hoàng huynh, bởi vì người ấy cũng là bởi vì yêu
mình mới làm như vậy. . . . . .
Trong
thư phòng mấy người nghe thấy âm thanh thái giám bẩm báo, thân hình cũng run
lên.
Dạ
Thần cùng Lãnh Loan Loan mâu quang nhìn về hướng Lạc vương bên cửa sổ, đã thấy
hắn đứng thẳng lên. Khẽ động cũng không có, đưa lưng về phía bọn hắn, làm bọn
hắn không thể thấy rõ biểu tình giờ phút này của hắn ta. Thế nhưng bọn họ vẫn
như cũ có thể biết được tâm tình hắn giờ phút này, chỉ sợ là thập phần phức tạp
đi.
Hoàng
đế ở bên ngoài ngẩn người, cuối cùng vẫn tiến vào thư phòng. Mặc dù nặng nề giống
như bị rót chì, nhưng hắn biết trốn tránh cũng không phải là biện pháp.
Nháy
mắt nghe được tiếng bước chân truyền đến, vẫn đứng thẳng bất động Lạc vương rốt
cuộc xoay người nhìn lại. Thân ảnh màu vàng nọ xuất hiện trong tầm mắt hắn,
hình dáng không thay đổi, khuôn mặt cũng không biến, nhưng lại nhiều hơn khí
thế ngạo mạn tôn quý, trên mặt lại có dấu vết của năm tháng trôi qua . . . . . .
Trong
cặp mắt thâm thúy xẹt qua hận ý, mâu quang trở nên băng lãnh. Hắn vẫn không có
biện pháp bình tĩnh tiếp đãi người này, dù sao trong quá khứ mười mấy năm, luôn
ôm ấp hận ý sinh tồn đối với hắn ta. Huống chi cho dù Dạ Thần nói nguyên nhân
chết của phụ vương tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng hắn ta cũng vô cùng
có khả năng chính là hung thủ.
Cảm
giác được ánh nhìn lãnh lệ, tầm mắt của Hoàng đế cũng rơi trên người Lạc vương.
"Nhị
hoàng huynh ——"
Nhìn
thấy khuôn mặt quen thuộc nọ xuất hiện ở trước mắt, hắn nhịn không được buột
miệng thốt lên. Thế nhưng đối phương trong mắt tràn ngập hận ý cùng trào phúng khiến
hắn định thần lại. Không, nó không phải nhị hoàng huynh. Ánh mắt có chút phức
tạp đánh giá Lạc vương, nó chính là nhi
tử của nhị hoàng huynh, cháu của mình. Hài tử năm đó đã lớn lên thành nam tử
thân cao bảy thước. Một thân lam bào, tóc đen dùng ngọc trâm vén lên cao, thân
thể rắn rỏi cao lớn, mi như kiếm, mắt như sao, mũi cao thẳng, môi mỏng, đang
nhếch lên. Nó quả nhiên cùng nhị hoàng huynh giống nhau như đúc, nhưng là hài
tử của huynh ấy hận chính mình. Hận ý sâu như vậy, giống như băng tiễn ngàn
năm bắn vào đáy lòng của hắn, khiến thân
thể hắn bị thủng vô số lỗ, máu không ngừng chảy ra ngoài . . . . . .
"Nhị
hoàng huynh? Ha ha. . . . . ." Nghe thấy Hoàng đế gọi nhị hoàng huynh, Lạc
vương không khỏi cuồng tiếu. Thân thể theo đó run rẩy, tóc đen cũng khẽ phất
lên, hắn ta còn nhớ rõ nhị hoàng huynh từng yêu thương hắn sao?
Dạ
Thần nhìn thấy Lạc vương bộ dáng điên cuồng, nhịn không được lo lắng.
Lãnh
Loan Loan thì bĩu môi. Để cho hắn phát tiết ra cũng tốt, nếu không, chỉ sợ cừu
hận tồn đọng quá lâu, Lạc vương này không phải biến thành kẻ tự phong bế, thì
cũng trở nên biến thái.
"Lạc
nhi ——" Nhìn đến Lạc vương cái dạng này, tâm Hoàng đế run rẩy. Hắn tựa hồ lại nhìn thấy người nhị
hoàng huynh ôn hòa cười với hắn, cũng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của hoàng
tẩu sau khi hoàng huynh mất.
"Không
được gọi ta như thế." Lạc vương oán hận trừng mắt nhìn Hoàng đế, tay bỗng
nhiên chỉ về phía hắn. "Ngươi dựa vào cái gì gọi ta như vậy? Đã không còn
tồn tại Lạc nhi nữa, trong một khắc ngươi hại chết phụ vương ta liền đã không còn.
. . . . ." Hài tử thiên chân tại một khắc kia đã chết đi, thay vào đó là kẻ
bò ra từ Địa Ngục đến báo thù.
"Lạc
nhi, trẫm ——" Hoàng đế rất muốn lớn tiếng nói cho nó biết, hắn không có
hại chết nhị hoàng huynh. Thế nhưng hắn không cách nào không hổ thẹn nói ra miệng,
bởi vì huynh ấy thật là bởi vì chính mình mà chết. Ta không giết bá nhân, bá
nhân lại vì ta mà chết.
"Phụ
hoàng, cái chết của hoàng thúc cùng người có quan hệ không?"
Dạ
Thần cũng nhịn không được mở miệng, tuy rằng hắn tin tưởng phụ hoàng sẽ không
làm như vậy. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy người biểu tình chần chờ, hắn lại
không cách nào không sinh ra hoài nghi. Nếu như không phải người, vì sao phụ
hoàng không thẳng thắn nói cho đường huynh biết, mà muốn nhìn thấy đường huynh
không ngừng giãy dụa ở trong cừu hận? Hay là phụ hoàng biết hung thủ, lại vì
nguyên nhân nào đó mà không thể nói?
"Trẫm
——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét