Chương 101: Chân tướng ( thượng )
Lạc
vương nhìn hoàng thái hậu trước mặt, ánh mắt bà ta ngưng trọng, không giống
đang nói đùa, thế nhưng hắn chưa từng nghĩ đến người hại chết phụ hoàng lại là
nữ nhân này.
"Vì
sao?"
Hắn
chĩa kiếm về phía hoàng thái hậu, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn thẳng vào bà. Nữ
nhân này đến tột cùng có tâm địa như thế nào? Cho dù phụ vương không phải do bà
ta sinh ra, thế nhưng phụ vương lúc tại thế vẫn đối với bà ta kính ái hữu gia.
Đối với Hoàng đế cũng là tẫn đáo trách nhiệm làm huynh trưởng, vẫn yêu thương ông
ta như vậy, bảo hộ ông ta, thế nhưng nữ nhân này lại hại chết người bảo hộ nhi
tử của bà ta, thậm chí cả người đồng thời là trượng phu của nhi tử bà. . . . .
.
"Quyền
lực."
Hoàng
thái hậu không kiêng dè, trả lời thẳng. Thân tại hoàng thất, còn có người chân
chính ôn nhu sao? Vì sinh tồn, nữ tử hậu cung đấu đá với nhau, chỉ vì muốn chiếm
được sủng ái của Hoàng đế, từng bước một hướng lên trên; vì đế vị, những trường
hợp giết cha, thủ túc tương tàn còn thiếu sao? Chỉ trách bọn họ đều thân tại
hoàng gia, chỉ trách tên nhị hoàng tử kia quá mức khờ dại. . . . . .
"Quyền
lực?" Lạc vương lui về phía sau một bước, đột nhiên ngẩng đầu lên cười to.
"Ha ha ha. . . . . ."
Tiếng
cười thê lương quanh quẩn trong thư phòng. Là vì hai chữ này, làm cho phụ vương
ôn hòa của hắn bị hại chết, làm cho mẫu hậu tuyệt vọng thắt cổ tự tử, làm cho
hắn từ nhỏ mất đi song thân, từ đó cơ khổ không nơi nương tựa sống trong cừu
hận. . . . . .
Hắn
không cam lòng, cũng không có cách nào cam tâm.
"Mẫu
hậu ——" nghe thấy hoàng thái hậu nói ra thì Hoàng đế toàn bộ vẻ mặt cũng
suy sụp. Hắn cũng không muốn làm Hoàng đế, từ nhỏ ý nguyện của hắn cũng chỉ là
làm một nhàn nhã Vương gia. Thế nhưng mẫu hậu lại kéo hắn vào trong cái lồng
sắt này, một cái lồng sắt dính đầy máu tanh, giết chóc . . . . . .
"Ngươi
cho là hai chữ quyền lực này không đủ để khiến ai gia ra tay sao?" Hoàng
thái hậu nghe thấy tiếng cười của Lạc vương, hai tay nắm thật chặt. Miệng lại
không lưu tình chút nào tiếp tục nói. "Nếu ngươi thật nghĩ như vậy, cũng
chỉ có thể nói ngươi quá ngây thơ. Thân tại đế vương chi gia, cho tới bây giờ
vốn không có một kẻ nào sạch sẽ. Cái chỗ này tất cả đều là dùng máu tươi tưới lên,
dùng thi thể chồng chất mà thành . . . . . ." Mặc dù tà ác, âm ám như thế,
nhưng lại vẫn như cũ có vô số người như sâu bướm bổ nhào vào tằm, nỗ lực hướng
tới nơi này. Bởi vì các nàng muốn sinh tồn, bởi vì các nàng muốn quyền lực,
muốn địa vị, muốn phú quý . . . . . .
"Phụ
vương cũng không muốn làm Hoàng đế."
Lạc
vương ngừng cười, nhìn hoàng thái hậu, lạnh như băng tuyên bố. Vẫn còn nhớ rõ lúc
còn nhỏ, các Vương thúc khác đều hy vọng có thể kiến công lập nghiệp, có cơ hội
đoạt thái tử địa vị. Nhưng phụ vương lại vẫn cầm sách vở ngồi trong thư phòng
lặng yên xem sách, hắn đã từng hỏi vì sao phụ vương không giống các hoàng thúc khác.
Phụ vương lại cười nói cho hắn biết, ý nguyện của người là làm một kẻ nhàn tản,
không có việc gì liền cùng người đánh cờ, thảo luận thi từ ca phú, hoặc là mời
bạn bè dắt tay dạo chơi, gửi gắm tình cảm cho sơn thủy . . . . . .
"Hừ,
lừa ai." Hoàng thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt có chút châm
biếm nhìn Lạc vương. "Nếu không
phải muốn làm Hoàng đế, như thế nào lại trèo lên ngai vàng thái tử?" Bà
căn bản không tin những kẻ thân tại hoàng gia lại không hề có chút suy nghĩ
muốn làm Hoàng đế, quyền lực là tầng khảo nghiệm sâu nhất của mỗi cá nhân. Tham
niệm cùng dục niệm, là người thì đều có.
"Lạc
nhi nói là thật sao?" Vẫn nghe hai người đối thoại Hoàng đế vẻ mặt trở nên
bi thương, đều là lỗi của hắn, nếu không phải là hắn, có lẽ nhị hoàng huynh
thật sự sẽ không chết.
"Nhị
hoàng huynh cũng không toan tính đế vị."
Hắn
ngẩng đầu, đau thương nhìn hoàng thái hậu. Tuy rằng mẫu hậu làm hết thảy cũng
là vì hắn, nhưng hắn lại không có cách nào cảm kích bà.
"Mẫu
hậu, người nghĩ sai nhị hoàng huynh rồi."
"Không
có khả năng." Hoàng thái hậu phủ định hoàn toàn, mắt nhìn Hoàng đế. "Con
bị gạt rồi, nếu hắn không muốn làm Hoàng đế, tại sao muốn tranh giành ngai vàng
thái tử với con?" Hoàng thượng nguyên bản vốn là hướng vào Phong nhi.
"Nhị
hoàng huynh là vì ta."
Hoàng
đế nặng nề nói, thân hình cao ngất kia dường như thoáng cái bị còng xuống, cả
người khí thế vương giả hiện tại đã muốn chảy hết, chỉ có đau thương cùng hối
hận quanh quẩn quanh hắn.
"Nhị
hoàng huynh là bởi vì ta nói ta muốn làm một nhàn nhã Vương gia, huynh ấy mới làm
thái tử . Kỳ thật ý nguyện của huynh ấy cũng đã từng muốn làm một Vương gia vô
âu vô lo. . . . . ."
Hoàng
đế nhớ tới tại triều quân thần đề nghị lập thái tử, tiếng hô của hắn là cao
nhất. Chẳng những bởi vì hắn là đích tử do Hoàng hậu sinh ra, càng bởi vì từng
có thần toán thay hắn bói một quẻ, nói hắn là sao đế vương. Thế nhưng bởi vì
hắn không muốn làm Hoàng đế, liền lén cùng nhị hoàng huynh than phiền. Thậm chí
nói nếu nhị hoàng huynh có thể làm Hoàng đế thì tốt rồi, như vậy là hắn có thể
làm một Vương gia nhàn nhã nhất. Kết quả ngày ấy sau khi nói chuyện với nhau,
không lâu sau liền truyền ra nhị hoàng huynh được sắc lập làm thái tử. Lúc ấy,
hắn còn không cảm thấy đặc biệt, chỉ tới bây giờ mới giật mình phát hiện thì ra
hết thảy lại là vì hắn. . . . . .
Nhớ
tới cái chết của nhị hoàng huynh, bi thương cùng áy náy trong lòng càng sâu hơn.
Ngẩng đầu, trong mắt che kín sương mù mông lung, hắn nhìn Lạc vương, đau thương
nói:
"Nhị
hoàng huynh là vì ta mà chết, con giết ta đi."
"Không
——" hoàng thái hậu tức thì lên tiếng, trong mắt tràn đầy không thể tin. "Ai
gia không tin, bởi vì một câu của con, nhị hoàng tử sẽ chủ động đi tranh vị thái
tử, mà Hoàng thượng chẳng lẽ cũng sẽ để cho các ngươi hồ nháo?" Hoàng thái
hậu lắc đầu, bà cự tuyệt tin tưởng. Trong hoàng cung, làm sao còn có người như
vậy tồn tại?
"Ai
gia không tin."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét