6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 163

Chương 163: Chọc đến ta, một ngụm nuốt ngươi


"Chẳng lẽ thật là bị đâm sao?"

Một giọng nói tà tứ mà từ tính truyền đến, ngay sau đó la trướng bị vén lên, ánh nắng theo đó ùa vào, hơi thở xa lạ đối diện phả tới.

Thì ra là hắn.

Nhắm mắt lại Lãnh Loan Loan nghe ra chủ nhân của giọng nói là Văn Nhân Tiêu, chỉ là không dự đoán được hắn ta cư nhiên lại tới hoàng cung, hơn nữa còn là vào lúc này, hắn muốn làm gì? Trong lòng nghi hoặc, trên mặt cũng không mảy may động đậy. Sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ, làm cho người ta chỉ có thể nhìn thấy một nữ tử bị trọng thương hôn mê.

Văn Nhân Tiêu nguyên bản vẫn cho rằng Lãnh Loan Loan gặp chuyện là giả, thế nhưng bây giờ nhìn nữ tử im lìm nằm trên giường, tim hắn lại thắt lại. Đây là nàng sao? Oa oa sáu tuổi, vốn là vẫn còn giật mình với biến hóa của nàng, mỹ lệ bất phàm như thế, tựa như một kiệt tác tối hoàn mỹ do thần linh tạo ra. Chỉ là còn chưa kịp tán thưởng đã bị bộ dạng của nàng lúc này làm hoảng sợ, gương mặt tinh xảo kia là cỡ nào trắng bệch, không có một chút huyết sắc. Đôi mắt đẹp từng rất sinh động kia giờ phút này cũng khép chặt lại, giấu đi hào quang lúc trước. Nàng cứ nằm như vậy, giống như đã không còn hô hấp. Trong tâm đột nhiên run lên, hắn cư nhiên vươn tay ra đến chóp mũi của nàng thăm dò, hoàn hảo, hoàn hảo, còn có hô hấp.

Lãnh Loan Loan cảm giác hắn vươn tay ra thì hơi giật mình, cho là hắn sẽ đối với mình bất lợi. Thân thể đột nhiên tiến nhập trạng thái căng thẳng, một khi hắn có động tác gây rối gì, nàng sẽ khiến cho hắn chịu không nổi mà chạy. Thế nhưng hắn cư nhiên chỉ vươn tay ở chóp mũi của mình động đậy, nha, hóa ra hắn còn tưởng rằng mình không còn thở sao? Trong lòng không thể nói rõ là cảm giác gì, nàng cũng muốn nhìn một chút kế tiếp hắn ta lại muốn làm gì?

Văn Nhân Tiêu tiến đến mép giường, hẹp dài phượng mâu lẳng lặng nhìn Lãnh Loan Loan ở trên giường. Chẳng biết tại sao vừa rồi ngay khi trong đầu xẹt qua ý nghĩ nàng có khả năng không thở, hắn chỉ cảm thấy mình cũng giống như sắp hít thở không thông. Tim khó chịu đến dị thường, có loại đau đớn ở trong tâm cựa mình xoắn vặn. Đôi mắt hẹp dài khó hiểu nhìn nàng. Tại sao lại có phản ứng như thế? Chẳng lẽ hắn cư nhiên thích nàng sao? Không có khả năng a. Tuy rằng nàng bây giờ đích thật là một mỹ nhân tuyệt thế vô song, thế nhưng ở trong đầu hắn ấn tượng sâu sắc nhất lại là tiểu oa nhi kiêu căng, lãnh lệ kia. Hắn chung quy sẽ không thích một đứa bé chứ? Hắn lắc lắc đầu, nhưng ý nghĩ như vậy lại không thể khiến tim hắn bình tĩnh trở lại. . . . . .

Hắn đang làm cái gì?

Lãnh Loan Loan cảm giác được Văn Nhân Tiêu chỉ lẳng lặng ngồi ở mép giường, nhưng ánh mắt của hắn so với mặt trời ban ngày còn thiêu đốt người hơn, nhìn mình chằm chằm như vậy, tượng đất cũng nhanh bị tan chảy mất. Tên này làm cái quỷ gì? Đừng nói là hắn đột nhiên bị bề ngoài hiện tại này của mình hấp dẫn nha? Nhất kiến chung tình rồi? Tuy rằng nàng thừa nhận bề ngoài hiện tại của mình thật so với tiên nữ còn muốn đẹp hơn vài phần. Thế nhưng nàng bây giờ là người sắp đi đời rồi, hắn cư nhiên lại đối với mình như thế này có hứng thú sao? Nàng nghiêm trọng hoài nghi. Nếu như vậy, hắn khẳng định là biến thái. Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có kẻ đối với người sắp xuống mồ còn có nhất kiến chung tình?

"Nàng thật sự bị đâm?" Văn Nhân Tiêu lại mở miệng, đôi mắt hẹp dài thẳng tắp  nhìn nàng. "Làm sao có thể chứ, nàng không phải là rất lợi hại sao? Như thế nào có vài tên thích khách liền bị trọng thương như vậy, ta không tin."

Nha, ngươi có tin hay không liên quan gì tới ta?

Lãnh Loan Loan cảm thấy Văn Nhân Tiêu này rất kỳ quái, nàng cùng hắn rất quen thuộc sao? Cư nhiên dùng khẩu khí như vậy nói với nàng. Còn nữa xem ra thị vệ hoàng cung nên bị chỉnh lý rồi, cư nhiên năm lần bảy lượt để cho tà nam này lẻn vào. Mẹ nó chứ. Đem hoàng cung làm hậu hoa viên nhà hắn sao? Nghĩ nghĩ, nếu không phải cần giả bộ ngủ, nàng rất muốn trợn trắng mắt nhìn hắn một chút.

Ngay lúc Lãnh Loan Loan âm thầm nghĩ thì Văn Nhân Tiêu đột nhiên xuất thủ. Soạt một tiếng tung tấm chăn mỏng trên người nàng ra, khiến Lãnh Loan Loan hoảng sợ. Hắn muốn làm cái gì? Không phải là muốn làm chuyện xấu với nàng chứ? Hai tay không để lại dấu vết nắm lại, lúc này nàng có nên cho hắn một quyền không đây?

"Ta xem một chút vết thương của nàng có phải thật không."

Văn Nhân Tiêu tự nói, vươn tay muốn cởi y phục của nàng.

Mẹ nó, hắn cư nhiên dám vén y phục của mình. Lãnh Loan Loan không duy trì giả bộ nữa, nếu quả thật để hắn vén y phục lên, không phải là để hắn không công chiếm tiện nghi của mình sao. Trên đời này trừ bỏ Dạ Thần có thể thấy thân thể của nàng, những nam nhân khác nếu muốn chỉ có chết.

Thoáng cái, tay Lãnh Loan Loan đã chụp lấy bàn tay đang vươn ra của Văn Nhân Tiêu. Mắt cũng mở ra, ngồi dậy, mâu quang sắc bén bắn về phía hắn.

"Nàng quả nhiên là giả vờ."

Nhìn thấy Lãnh Loan Loan mở mắt, Văn Nhân Tiêu lại là vẻ mặt tự nhiên thu tay về. Hẹp dài phượng mâu nhìn nàng, không sợ sắc bén của nàng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Lãnh Loan Loan mâu quang lạnh lùng nhìn tà mị nam nhân này, lại nói tiếp hắn kỳ thật ngang ngược rất giống mình. Đều là loại người đối với lễ giáo thế tục không nhìn ở trong mắt, làm theo ý mình. Thế nhưng giống nhau cũng không biểu thị nàng liền thưởng thức hắn, trên thế giới này độc đáo vĩnh viễn chỉ có một người mới tốt.

Văn Nhân Tiêu vuốt vuốt tay, nhìn nàng, cong cong môi.

"Mục đích của ta rất đơn giản, chính là xem nàng thật sự gặp chuyện hay là giả ?"

"Vậy hiện tại thì sao, ngươi thấy được rồi, có thể đi rồi đó." Lãnh Loan Loan nhíu nhíu lông mày, không khách khí mở miệng nói. Cũng không thể để cho tên nam nhân này làm hỏng trò chơi của mình.

"Nàng nói cho ta biết, đến tột cùng đang đùa cái gì?" Văn Nhân Tiêu nhìn Lãnh Loan Loan, nàng giả vờ bị trọng thương, chỉ sợ là có mục đích, cảm giác nhưng thật ra vô cùng hảo ngoạn.

"Không thể trả lời." Ngươi cho là ngươi là ai a? Lãnh Loan Loan khó chịu liếc hắn một cái.

"Nàng không sợ ta đem chuyện nàng giả vờ trọng thương nói ra?"

Ngón tay Văn Nhân Tiêu gẩy gẩy vài sợi tóc phất phơ trước trán, nói.

Lãnh Loan Loan nhướng nhướng mày, phấn môi ngoéo một cái, lạnh lùng nói:

"Ngươi xác định ngươi bước được ra khỏi gian phòng này?" Chọc nàng, một ngụm nuốt ngươi.

Không có nhận xét nào: