6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 175

Chương 175: Lao ngục tai ương ( hạ ) 

Hai người ngự lâm quân vừa mới xốc Thu Mạc Ngôn lên, Thu Phỉ Nhi đã quay về. Nhìn thấy đội ngũ bên ngoài phủ này thì hoảng sợ, lại nhìn thấy cha của mình cư nhiên bị Ngự lâm quân mang đi, lại càng hoảng sợ hơn. Hấp tấp chạy lên trước, truy vấn:

"Cha, sao lại thế này? Người làm sao vậy? Bọn họ tại sao muốn bắt người?"

Thu Phỉ Nhi có chút không biết phải làm sao, nguyên bản ở trên chợ gặp được một vị tri âm hiếm có tâm tình vui mừng, làm sao biết khi hồi phủ lại gặp phải một hồi biến cố như vậy. Trong đôi mắt mỹ lệ bị nhiễm một tầng mờ mịt, một bên nhìn Thu Mạc Ngôn, thấy ông chỉ vẻn vẹn thản nhiên quét mắt liếc về phía mình một cái, lại đem ánh mắt hướng về phía Đức Thanh Vương gia cùng Trịnh Thiếu Sở. Hướng tới hai người cúi chào, môi đào giật giật, có chút không hiểu hỏi:

"Dân nữ khấu kiến Vương gia, Tướng quân, không biết gia phụ phạm phải chuyện gì? Phải áp giải người?" Phụ thân đường đường là một Tể tướng, hiện tại cư nhiên lại biến thành tù nhân sao? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vì sao chẳng qua chỉ là mấy canh giờ, lại biến đổi như thế này chứ?

"Phỉ nhi không cần lo lắng, cha sẽ trở lại." Thu Mạc Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng của nữ nhi, an ủi. Nhưng đây cũng là hi vọng duy nhất trong lòng lão, lấy địa vị nguyên lão hai triều của mình, môn sinh trong triều đông đảo, tin tưởng Hoàng thượng sẽ không vì nhất thời tức giận mà thật sự động đến lão, khiến cho Nguyệt Diễm lâm vào quẫn cảnh.

"Cha ——" Thu Phỉ Nhi quay đầu nhìn lão, nàng sao có thể không lo lắng đây. Nàng cái gì cũng không rõ, nhưng lại nhìn thấy cha mình bị người ta áp giải.

"Thu tiểu thư, Tể tướng cùng vụ án Hoàng hậu bị ám sát có liên quan, hiện tại Hoàng thượng hạ chỉ phải tạm thời áp giải Tể tướng, để trợ giúp tra án. Kính xin Thu tiểu thư không nên làm chậm trễ chúng ta xử lý công vụ." Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua Thu Phỉ Nhi, thản nhiên nói. Tuy rằng thiên kim Tể tướng là một đứa bé tuyệt vời hiếm có, tuy nhiên cũng không thể xóa bỏ chuyện Tể tướng đã làm.

"Cái gì? Hoàng thượng cho rằng cha cùng chuyện Hoàng hậu bị ám sát có liên quan?" Thu Phỉ Nhi nghe thấy lời nói của Trịnh Thiếu Sở thì kinh hãi. Không, nàng không tin, lắc lắc đầu, chấn kinh trong thủy mâu rõ ràng là bất đồng ý kiến​​.

"Hoàng thượng nhất định là nghĩ sai rồi, phụ thân luôn trung thành và tận tâm, làm sao có thể ám sát Hoàng hậu chứ?" Trong đầu nàng xẹt qua thân ảnh kinh diễm của người kia, chuyện nữ tử tuyệt sắc được truyền là Xà Thần chuyển thế kia bị ám sát, nàng cũng có nghe qua, nhưng nói là do cha làm, vô luận như thế nào nàng cũng không tin. Cha tại sao muốn ám sát nàng ấy chứ? Không có lý do.

"Là phải hay không, Hoàng thượng tự có định đoạt." Đức thanh Vương cũng nói. Sau đó cùng Trịnh Thiếu Sở liếc mắt một cái, hướng tới thị vệ vung tay lên, xốc Thu Mạc Ngôn lên, một hàng người lại chậm rãi rời đi.

Phía sau, Thu Phỉ Nhi ngây ngốc nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thật lâu cũng không hồi thần được.

Ánh mặt trời nóng bỏng rơi lên người nàng, nàng lại cảm thấy toàn thân băng lãnh vô cùng, phảng phất giống như rơi vào đầm băng ngàn năm, tâm sắp đông lại.

Gió hè hiu hiu thổi, trêu chọc những lọn tóc trên trán nàng, ánh mắt mê mang vẫn chưa lấy lại tinh thần.

"Tiểu thư ——"

Không biết lúc nào, quản gia của Tể tướng  đi tới bên cạnh Thu Phỉ Nhi.

Thu Phỉ Nhi ánh mắt hiện lên một đạo hào quang, sau đó lấy lại tinh thần, nhìn ông.

"Sinh bá, ông nói phụ thân thật sự phái người ám sát Hoàng hậu sao?" Nàng như thế nào cũng không thể nào tin nổi, người phụ thân sủng ái mình, người phụ thân ở trong mắt mình luôn trung thành và tận tâm với quốc gia kia lại làm ra chuyện như vậy.

"Cái này ——" quản gia lắc lắc đầu, nhìn Thu Phỉ Nhi thở dài nói.

"Tiểu thư, bất luận như thế nào, hiện tại chúng ta phải làm chính là nghĩ biện pháp cứu tướng gia ra." Đi theo tướng gia vài chục năm rồi, gã làm sao có thể không biết một ít chuyện riêng của Tướng gia. Bản thân tại quan trường, thân bất do kỷ. Điều này cũng không thể trách Tướng gia.

"Đúng vậy, phải nghĩ biện pháp mới phải." Thu Phỉ Nhi gật gật đầu, sau đó quay đầu lại vừa nói vừa hướng vào trong phủ. Thế nhưng bên ngoài phủ đã do ngự lâm quân tiếp quản rồi, toàn bộ mọi người trong tể tướng phủ đều bị đuổi ra ngoài. Những hạ nhân kia vừa trông thấy Thu Phỉ Nhi đi đến, đều đem ánh mắt hướng về phía nàng.

"Tiểu thư ——"

Vẻ mặt kia, biểu tình kia đều đang nói lên khát vọng của bọn họ đối với Thu Phỉ Nhi.

Thu Phỉ Nhi sửng sốt, sau đó lại nhìn những ngự lâm quân đứng nghiêm kia, xem ra là không thể trở về được rồi.

"Sinh bá, ông trước dẫn theo mọi người đến tòa nhà ở ngoại thành trụ lại đi." Không có cách nào, cũng không thể để cho tất cả mọi người không có chỗ ở được, trước dàn xếp tốt cho bọn họ rồi nói sau.

Sinh bá gật gật đầu, nhưng nhìn thấy Thu Phỉ Nhi dường như không hề tính đi theo bọn họ, không khỏi lo lắng hỏi:

"Vậy còn tiểu thư thì sao? Người không đi cùng chúng tôi sao?"

Ánh mắt của những người khác cũng nhìn về phía nàng, bọn họ có vẻ còn có chút hoảng loạn, không nghĩ tới Tể tướng phủ đột nhiên cũng bị tai họa đến thân, còn không biết Tướng gia đến tột cùng sẽ như thế nào? Chẳng lẽ thật sự là Tướng gia cấu kết sát thủ ám sát Hoàng hậu sao? Nếu quả thật như vậy, vậy bọn họ cũng trốn không thoát. Hay là hiện tại nên nghĩ biện pháp đường ai nấy đi?

Thu Phỉ Nhi lắc lắc đầu, nàng còn muốn nghĩ biện pháp cứu phụ thân ra.

"Không được, các ngươi đi trước đi. Ta đi làm một số chuyện, tối nay sẽ trở về."

"Vậy tiểu thư, bản thân người phải cẩn thận." Sinh bá không yên tâm dặn dò.

"Sinh bá không cần lo lắng, ta sẽ cẩn thận." Thu Phỉ Nhi gật gật đầu.

Sinh bá thấy thế, lúc này mới mang theo đám người hầu cùng thiếp thất của Tể tướng leo lên xe ngựa, hướng tới biệt trạch ở ngoại thành.

Thu Phỉ Nhi sau khi nhìn xe ngựa tung bụi rời đi, thở dài, hiện tại nàng nên làm gì bây giờ? Đúng rồi, hay là trước đi tìm những môn sinh của phụ thân đi, bọn họ hẳn là có biện pháp. Nghĩ nghĩ, nàng cũng thuê một chiếc xe ngựa, thẳng hướng đến phủ đệ của các môn sinh Tể tướng. Bất quá, đợi đến sau khi nàng đi thăm mọi người lại là thất vọng, nguyên bản dường như có người trước một bước dự đoán được hành động của nàng, tất cả mọi người đồng dạng đều bị liên lụy, bản thân khó bảo toàn, không thể nói giúp cho Tể tướng.

Thu Phỉ Nhi thất vọng rời đi, không biết kế tiếp rốt cuộc phải làm thế nào?

Không có nhận xét nào: