Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, phấn môi ngoéo một cái, lạnh lùng nói:
"Ngươi
xác định ngươi bước được ra khỏi gian phòng này?" Chọc nàng, một ngụm nuốt
ngươi.
Văn
Nhân Tiêu tà khí cong cong môi, hẹp dài phượng mâu nhìn thẳng vào nàng. Cười
đến tà tứ.
"Nàng
có biết bộ dáng này của nàng thực đáng yêu không." Bộ dáng cao ngạo kia giống
như một con Phượng Hoàng đáng yêu, làm cho hắn muốn ôm nàng vào trong lòng hôn lên
cánh môi kia.
Lãnh
Loan Loan tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, tà nam này lá gan thật lớn, cư
nhiên dám ở trong đầu ý dâm tự kỷ. Cổ tay lật một cái, xoẹt một tiếng một đạo
quang mang màu vàng bắn về phía hắn.
Văn
Nhân Tiêu nhìn thấy động tác của nàng, trong nháy mắt mũi chân điểm nhẹ, thân
hình lướt về phía sau. Thế nhưng hắn nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ
của chùm kim quang kia, một giây sau, hắn đã bị ngạnh sinh sinh định trụ. Như
cũ vẫn duy trì song chưởng vươn ra, tư thế mũi chân điểm. Bộ dáng kia, như là của
một loại tượng đá được tạo hình.
Lãnh
Loan Loan nhìn tư thế của hắn, giương giương môi. Trong tròng mắt đen láy xẹt
qua một đạo hào quang, tay lại vung lên, ở bốn phía trong phòng bày ra kết
giới, như vậy ai cũng không vào được, cũng nhìn không thấy tình cảnh trong
phòng. Nàng xuống giường, đi về phía Văn Nhân Tiêu. Tóc như tơ tằm xõa tung trên
vai, theo động tác của nàng chảy xuống cạnh gò má. Trên người đã thay kỵ trang,
mặc vào bạch bào rộng rãi. Vạt áo bào thật dài túm lại, liên bộ nhẹ nhàng, ám hương đánh vào lòng người.
"Bây
giờ thì sao, ngươi còn có tự tin có thể ra khỏi gian phòng này không?"
Đứng
trước mặt Văn Nhân Tiêu, hơi ngẩng đầu, khóe
môi Lãnh Loan Loan hé ra như cảnh xuân rực rỡ, lại khiến người ta cảm thấy tâm
sợ mật run.
Nụ
cười tà trên khóe miệng Văn Nhân Tiêu hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô song như đang bao phủ trong một tầng bóng ma, làm
cho người ta nhìn không rõ tâm tư của hắn. Mà giờ khắc này trong lòng hắn tuyệt
đối là khiếp sợ, vị Hoàng hậu này đến tột cùng có năng lực thần kỳ như thế nào?
Lần này bản thân mình vô cớ không thể nhúc nhích được, tuyệt đối không phải là
cách không điểm huyệt gì đó. Đạo kim quang kia là từ đầu ngón tay nàng bắn ra,
nàng làm gì với mình thế này?
"Nàng
đến tột cùng là người như thế nào?" Nếu như là người thường, làm sao có
thể từ bộ dáng mấy tuổi biến thành bộ dáng thiếu nữ hiện tại, cho dù bên ngoài
truyền lưu nàng là Xà Thần chuyển thế. Thế nhưng hắn lại hoài nghi.
"Ta
là người như thế nào, không mượn ngươi xen vào." Lãnh Loan Loan ngồi xuống
mép ghế đàn mộc, bắt chéo hai chân. Đầu hơi hơi nghiêng, liếc xéo hắn.
"Thế
nhưng ngươi nếu muốn bảo toàn tính mạng, tốt nhất thức thời chút đi." Dám quấy
rối nàng, nàng khiến hắn biến mất khỏi thế gian này.
"Ha
ha a. . . . . ."
Văn
Nhân Tiêu đột nhiên tà tà nở nụ cười, tuy rằng tư thế không đẹp mắt lắm, nhưng
vẫn như cũ không thay đổi vẻ mặt tà tứ cuồng quyến kia, phượng mâu hẹp dài mà
thâm thúy thẳng tắp nhìn Lãnh Loan Loan, mang theo một loại tà mị câu hồn.
"Ta
phát hiện ta đối với nàng càng ngày càng có hứng thú." Mỹ lệ, thần bí, có
cá tính, mỗi một dạng đều đủ để hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Tên
này có bệnh.
Lãnh
Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, thấy bộ dáng hắn cùng tên lưu manh chẳng có gì
khác biệt. Mạng nhỏ sắp mất rồi, vẫn không quên trêu chọc mình. Bất quá, chính
mình tuyệt đối cũng không phải người hắn có thể trêu chọc. Kiều nhan bỗng nhiên
trầm xuống:
"Ngươi
nếu không muốn mạng nhỏ nữa, ta liền thành toàn cho ngươi."
Dứt
lời, thân thể bỗng nhiên lướt đến gần Văn Nhân Tiêu. Mắt thấy muốn giơ tay một
chưởng sẽ bổ về phía đầu hắn.
Văn
Nhân Tiêu hiện tại rốt cuộc cũng không cười được nữa, nếu để cho nàng một
chưởng bổ xuống chính mình liền thật phải đi theo Diêm vương gia chơi cờ rồi,
hắn cũng không muốn sớm như vậy cùng ông ta có dính dáng giao tình. Lúc này rất
nhanh lên tiếng:
"Chờ
một chút ——"
Tay
Lãnh Loan Loan dừng cách đầu hắn một cm, chưởng phong đã hôn lên cái trán trơn
bóng của hắn. Đôi mắt xuất hiện lãnh quang liếc xéo hắn, phấn môi nhấc lên, lộ
ra thanh âm nhưng lại giống như hàn băng:
"Ngươi
có di ngôn gì muốn nói?" Xem ngươi còn dám loạn ngôn trêu chọc cô nãi nãi
nữa không.
"Hoàng
hậu, ta chỉ là biểu đạt cảm giác của ta đối với nàng, chẳng lẽ đây cũng là
sai?"
Văn
Nhân Tiêu thu hồi nụ cười tà tứ, cả người có một loại nghiêm túc.
"Đối
với ta chính là sai." Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, ngươi có quyền
thích, ta có quyền chán ghét.
Văn
Nhân Tiêu ngừng lại, câu nói bá đạo của nàng khiến hắn không biết nên khóc hay
cười. Cuồng vọng đến đúng lý hợp tình như thế, nàng có thể xem là đệ nhất nhân trên
đời. Bất quá cũng bởi vì đặc biệt của nàng, cuồng của nàng, hắn mới đối với
nàng cảm thấy hứng thú.
"Nguyên
bản Hoàng hậu nương nương Nguyệt Diễm chính là mẫu nghi thiên hạ như vậy sao?"
Cái bộ dáng này của nàng, nói cái gì mẫu nghi thiên hạ, chỉ sợ là nữ tử khắp
thiên hạ đều bị nàng lôi kéo biến thành ‘ Kháp bắc bắc '.
"Ta
cao hứng." Phỉ nhổ cái mẫu nghi thiên hạ, kia đều là thứ lừa quỷ. Mẫu nghi
thiên hạ trong miệng bọn họ đơn giản là phải đoan trang nhàn thục, cười không hở
răng; phải tấm lòng bao la, cho dù trượng phu cưới tiểu lão bà từng người từng
người vào cửa cũng phải cười giúp đỡ chiếu cố các nàng. Ta nhổ vào, đó là
người sao? Đó là thần.
"Ta
vào hoàng cung chính là có thủ hạ biết đến, chẳng lẽ Hoàng hậu không sợ bọn họ thấy
ta không về, tụ tập đến hoàng cung gây rối?" Thế lực Hỏa Ảnh giáo cũng
không thể khinh thường.
"Đến
đi, đến đi." Đến một đôi diệt một đôi, đến toàn bộ chúng ta vừa vặn giảm
đi phiền toái, một lưới bắt gọn.
Văn
Nhân Tiêu thấy biểu tình của Lãnh Loan Loan, nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
"Ngươi
còn có lý do gì thay mình giải vây không?" Lãnh Loan Loan liếc xéo hắn,
hắn tưởng rằng bằng này cũng có thể hù nàng? Nằm mơ đi.
"Không
có lý do." Văn Nhân Tiêu dứt khoát không nói, hẹp dài phượng mâu liền như
vậy nhìn thẳng vào nàng. Hắn xem như đã hiểu rõ tính cách của nàng, ngươi nói
nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng công, mình vẫn đừng nói thì hơn.
Lãnh
Loan Loan giương giương môi, cũng nhìn thẳng vào mắt hắn, như muốn nhìn thấu vào
trong lòng hắn. Ánh mắt hắn như nói với nàng hắn sẽ không phá hư kế hoạch của
nàng, hắn quả thật là đối với mình cảm thấy rất hứng thú. Lại nghĩ tới lúc
trước giả vờ hôn mê nghe thấy những lời nói kia của hắn, tức giận trong lòng
quả thật tiêu tan không ít. Tay áo bào giương
lên, giải trừ định thuật cho hắn.
"Ngươi
đi đi." Tốt nhất không nên để nàng nhìn thấy nữa, nếu không nàng sợ tay
mình thật sự ngứa muốn tiêu diệt hắn.
Văn
Nhân Tiêu có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ thả mình.
Bất quá cũng tốt, lưu lại mạng nhỏ, hắn mới có cơ hội thắng nàng, thân hình
chợt lóe, hắn bay vút qua cửa sổ. Lưu lại câu nói chắc chắn:
"Chúng
ta còn có thể gặp lại."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét