Hoàng
cung. Bên ngoài Long Tuyền cung
Dưới
mái hiên cong cong, bóng cây bao quanh khoảnh sân rộng lớn. Ngoài sân là một
bồn hoa hình vuông cực lớn, hồng nhạt của trúc đào, đỏ rực của hạ quyên, nhụy
hồng cánh trắng của thục quỳ, trắng noãn như tuyết của bạch lan. . . . . . Từng
cây từng cây đều nở rộ. Nương theo gió hè mà khẽ khàng lay động thân thể ưu
nhã, hương thơm thanh u phảng phất tràn
ngập trong không khí.
Lãnh
Loan Loan một thân váy lụa bạch sắc, bên trong lộ ra áo ngực màu hồng, mái tóc dày
dùng bích trâm kiểu dáng đơn giản buộc lên, ngồi trên xích đu bắc trên cao,
không ngừng đung đưa tới lui, như chim én uyển chuyển chao lượn giữa không
trung vẽ ra độ cong duyên dáng. . . . . .
Ánh
dương quang nhàn nhạt rơi trên người nàng, phảng phất như là chụp lên một bộ
quần áo tơ vàng trong suốt, hóa thành tiên nữ dáng người uyển chuyển đang nô
đùa . . . . . .
Thủy
Dao cùng tuyết lang canh giữ ở dưới bóng cây cách đó không xa, nhìn thân ảnh
nhẹ nhàng đung đưa như con Phượng Hoàng tự do của Lãnh Loan Loan. Trong ánh mắt
là ánh sáng kinh diễm, nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc. Chủ tử này cá tính
nói đến là đến, nguyên bản vẫn còn đang than vãn nhàm chán, cư nhiên một giây
sau đã nói muốn rong chơi thiên thu. Cho nên bọn họ cũng chỉ phụng bồi nàng đến
phơi dưới ánh nắng này. Mà thái giám, cung nữ ở kết giới thiết lập xung quanh
cung điện đều bị mê hoặc, cho dù bọn họ đi tới cũng không nhìn thấy chủ tử,
càng không nghe được bọn hắn nói chuyện. . . . . .
Một
cơn gió hơi lớn phất động lên, cây cối nở rộ hoa hồng nhạt chập chờn, từng cánh
hoa phớt hồng theo đó bay xuống, lả tả rơi, rơi lên tóc, lên áo nàng, cũng rơi
xuống mặt đất. Tựa như một cơn mưa hoa tối lãng mạn, làm người ta say.
Một
thân ảnh màu trắng sau khi bạch quang qua đi xuất hiện trên một thân cây khác, nửa
gương mặt tuấn mỹ âm nhu bao phủ trong bóng râm, chỉ có cặp mắt hoa đào hẹp dài
kia phá lệ sáng ngời. Trong mắt kia phản chiếu thân ảnh thiếu nữ đang đung đưa
trên xích đu, như có những vì sao rơi vào trong đó, rực rỡ loá mắt.
Lãnh
Loan Loan tay nắm dây đu dừng lại, sau đó thản nhiên nói:
"Nếu
đến rồi, cần gì phải ẩn núp nào?"
Âm
thanh của Lãnh Loan Loan khiến thân thể Thủy Dao cùng tuyết lang nhất thời căng
thẳng lên, tròng mắt một đen một đỏ quét xung quanh. Bọn họ tại sao không phát hiện
có hơi thở xa lạ áp sát?
Bạch
y nam tử cong cong môi, khóe môi nở nụ cười tà tứ. Quả nhiên lợi hại. Thân ảnh nhoáng lên một cái, giống như một đạo
thiểm điện xẹt qua biển hoa muôn màu muôn sắc, nhẹ nhàng đáp xuống sân.
Thủy
Dao cùng tuyết lang lúc này mới phát hiện người tới lại là một vị thiếu niên
tuấn mỹ âm nhu, bất quá nhìn bộ dáng hắn cùng bọn họ nhất định không phải nhân
loại. Một người một sói ánh mắt đều đánh giá thiếu niên áo trắng, nhưng không
có hành động. Bọn họ cảm giác được thiếu niên này đối với tiểu thư không có ác
ý.
Lãnh
Loan Loan trong nháy mắt khi thiếu niên xuất hiện cũng dừng xích đu lại, thân
hình uyển chuyển ngồi ở xích đu, theo dư lực mà khẽ đung đưa lên. Bên cạnh xích
đu, màu hồng nhạt, màu đỏ, màu trắng của hoa thục quỳ nở rộ loá mắt, màu sắc
sặc sỡ của hồ điệp trong khóm hoa nhẹ
nhàng bay múa. Trời xanh mây trắng, cung điện lâu đình, quả nhiên là một bức
phong cảnh hoa lệ.
"Không
biết Hoàng hậu đối với hành động của ta có vừa lòng không?" Long Tiếu đứng
ở dưới xích đu nhìn lên Lãnh Loan Loan, con ngươi xanh thẳm dưới ánh mặt trời
nhàn nhạt chiết xạ màu sắc như mộng ảo. Thân hình cao lớn gầy gò kia, diện mạo tuấn
mỹ âm nhu kia đột nhiên khiến Lãnh Loan Loan nghĩ tới những bức tranh thiếu
niên trong manga, cảm giác có loại đẹp đẽ như là thủy tinh.
"Lập
tức sẽ biết đáp án." Lãnh Loan Loan hơi híp híp mắt, nếu không ngoài ý
muốn, Trịnh Thiếu Sở hẳn là nhận được lá thư kia rồi đi.
"Phải
không?" Long Tiếu gật gật đầu, xem như tiếp nhận lời của nàng. Đột nhiên
hắn xoay người nhìn về phía Thủy Dao cùng tuyết lang vẫn luôn đánh giá hắn, sau
đó hơi nghiêng đầu, trên gò má thanh tú lộ ra nụ cười nói với Lãnh Loan Loan.
"Hoàng
hậu có thể giới thiệu một chút cho ta hai vị này là?" Nếu như không nhìn
lầm, tuyết lang có huyết đồng kia chỉ sợ cũng là một nhân vật lợi hại.
Lãnh
Loan Loan nhìn lướt qua chỗ dưới bóng cây tuyết lang đứng cùng Thủy Dao, hướng
tới bọn họ gật gật đầu.
Tuyết
lang cùng Thủy Dao sau khi nhận được chỉ thị của Lãnh Loan Loan, thân ảnh
nhoáng lên một cái, đáp xuống bên cạnh bọn họ.
Lãnh
Loan Loan chỉ vào tuyết lang cùng Thủy Dao, giới thiệu cho Long Tiếu :
"Kiếm
Ngâm, Thủy Dao, bọn họ là thân tín của ta."
Sau
đó lại chỉ ngược lại vào Long Tiếu, giới thiệu với tuyết lang cùng Thủy Dao:
"Hắn
là Long Tiếu, một hồ ly tinh."
Lời
của nàng rơi xuống, rõ ràng nhìn thấy trong mắt Thủy Dao cùng tuyết lang đều
xẹt qua tia kinh ngạc. Không nghĩ tới thiếu niên này lại là một con hồ ly,
trách không được toàn thân hắn trên dưới đều tản ra một cỗ mị khí nói không nên
lời.
Long
Tiếu đối với giới thiệu của Lãnh Loan Loan không lưu tâm, dù sao hắn cũng đúng là
một con hồ ly tinh. Đôi môi phấn hồng nhếch lên, nở một nụ cười mị hoặc. Hắn
hướng tới Thủy Dao cùng tuyết lang gật gật đầu.
"Chào
hai người."
Thủy
Dao cùng tuyết lang cũng hướng hắn gật gật đầu, xem như đáp lại đi.
"Vị
lang huynh này hẳn là cũng có thể hóa nhân thân đi, vì sao lại muốn dùng nguyên
hình xuất hiện chứ?" Ánh mắt Long Tiếu chống lại huyết đồng của tuyết lang,
trong cặp mắt hẹp dài có vài phần thú vị. Con sói cùng thiếu nữ này pháp lực
đều không kém, bọn họ cư nhiên cam nguyện bán mạng cho vị Hoàng hậu này, xem ra
Hoàng hậu này thật sự không đơn giản.
Tuyết
lang sau khi nghe được lời của hắn chỉ lắc lắc mình, bô lông tuyết trắng theo đó
rung động. Sau đó bạch quang hiện lên, một hồng y nam tử tà ma xuất hiện trước
mặt bọn họ. Trong đôi mắt như huyết ngọc lóe ra ánh sáng khác thường, càng thêm
tà tứ nhưng cũng có vài phần lạnh lùng, khiến người ta không dời được mắt.
"Quả
nhiên bất phàm." Long Tiếu gật gật đầu, có vài phần tán thưởng. Cũng càng
thêm muốn hiểu rõ chủ tử của hắn - Lãnh Loan Loan, vì thế quay đầu nhìn về phía
nàng, nhướng nhướng mày nói:
"Hoàng
hậu, ta có thể gia nhập tổ chức của các người không?" Lưu lại bên cạnh
nàng, cuộc sống hẳn là sẽ không nhàm chán.
Lãnh
Loan Loan nghiêng mắt liếc hắn một cái, Long Tiếu này nàng tất nhiên là nhìn
trúng. Nhiều thêm một yêu cũng nhiều thêm một phần sức mạnh, nàng sẽ không ngu
ngốc bỏ đi yêu tài không dùng. Huống chi hắn cư nhiên tự mình năm lần bảy lượt
tìm tới cửa, hiện tại lại nói rõ, nàng càng không có lý do thoái thác. Vì
thế gật gật đầu, vén môi anh đào nói:
"Hoan
nghênh ngươi, Tiếu."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét