Trấn
Bắc tướng quân phủ
Ánh
nắng nhàn nhạt, đã không còn bỏng mắt như hôm qua. Cạnh tường viện cao cao, hoa
cỏ dại dập dìu lay động trước gió.
Một
con tuấn mã màu nâu dừng ở bên ngoài phủ, thân mặc kính bào lam sắc Trịnh Thiếu
Sở từ trên ngựa nhảy xuống.
"Tướng
quân đã về."
Thị
vệ nhìn thấy thân ảnh Trịnh Thiếu Sở, lập tức nghênh đón, từ trong tay hắn tiếp
nhận ngựa.
Trịnh
Thiếu Sở khẽ gật đầu, sải bước đi vào bên trong phủ.
Trong
viện, bách hoa khoe màu đua sắc, cây cối xanh ngăn ngắt.
Toàn
thân váy áo bạch sắc Trịnh Tiêu Nguyệt tay thuận cầm nhuyễn kiếm vung vẩy, thân
ảnh như tia chớp, kiếm chiêu nhu hòa lại không mất đi vẻ mạnh mẽ. Mũi chân điểm
nhẹ, thân ảnh bay lên, uyển chuyển như một con Giao Long bay múa.
Trịnh
Thiếu Sở sau khi nhìn thấy thẳng gật đầu, nữ nhi của hắn quả nhiên không phải là
nữ tử chỉ biết khóc lóc sướt mướt phiền chán. Tâm cao ngất, có thể sánh với nam
nhi.
"Hay.
. . . . ." Hắn vỗ vỗ tay vì nữ nhi.
Trịnh
Tiêu Nguyệt nghe thấy giọng nói của hắn, tiêu sái dừng bước, thu kiếm về, mỉm
cười nhìn về phía Trịnh Thiếu Sở.
"Cha,
người đã về."
"Ừ."
Trịnh Thiếu Sở khẽ gật đầu, đi về phía Trịnh Tiêu Nguyệt.
"Nguyệt
nhi thân thủ chính là ngày càng tốt, chỉ sợ không bao lâu nữa, ngay cả cha cũng
không phải là đối thủ của con." Uy phong lẫm liệt của hắn đối mặt với nữ
nhi bảo bối của mình thì cũng là vẻ mặt sủng nịch, vẻ mặt tự hào.
"Cha
quá khen, nữ nhi thế nào so được với người." Trịnh Tiêu Nguyệt khiêm tốn
nói, rất là bình tĩnh.
Trịnh
Thiếu Sở hài lòng gật gật đầu.
"Cha,
vết thương của Hoàng hậu nương nương có khởi sắc không?" Trịnh Tiêu Nguyệt
đột nhiên hỏi, nàng không quên được một màn xuất hiện kia của Hoàng hậu, quả
thực như tiên nữ hạ phàm. Đầy trời anh hoa bay lượn, Hoàng hậu một thân lửa đỏ
la quần, váy áo dập dìu, tóc mái tung bay, dáng người tuyệt sắc kia khiến cho
không ai có thể quên được. Rồi sau đó đến khí thế bễ nghễ thiên hạ kia của nàng,
pháp lực thần kỳ cũng khiến người không
dời mắt được. Hoàng hậu như vậy là trước nay chưa từng có, thế nhưng không
lường được lại đột nhiên truyền đến tin tức nàng gặp chuyện, thật là khiến
người khiếp sợ. Hoàng hậu như vậy nếu không tỉnh lại, cũng thật tiếc hận.
"Nghe
người trong cung nói chỉ sợ là thời gian không còn nhiều nữa." Trịnh Thiếu
Sở cũng có chút đáng tiếc lắc lắc đầu.
Trịnh
Tiêu Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới lại là sự thật. Mấp máy môi, nàng đột
nhiên hỏi:
"Cha,
hung thủ bắt được chưa? Là ai lá gan lớn như vậy dám ám sát Hoàng hậu?" Tội
tru di cửa tộc cũng dám phạm.
"Còn
chưa có." Trịnh Thiếu Sở lắc đầu, có chút kỳ quái nhìn nữ nhi.
"Tiểu
Nguyệt đối với chuyện Hoàng hậu rất quan tâm?"
Trịnh
Tiêu Nguyệt bị hắn hỏi thì ngẩn ra, sau đó nhướng nhướng mày, cười nhẹ nói :
"Nữ
nhi chỉ cảm thấy Hoàng hậu nương nương kia không phải là một nhân vật đơn giản,
huống chi nàng lại là Xà Thần chuyển thế, nếu như kiểu người như nàng mà cũng
khó tránh khỏi sự truy đuổi của tử vong, vậy thật sự là rất đáng tiếc rồi."
Trịnh
Thiếu Sở ngẫm lại cũng đúng, dạng nữ tử tràn ngập truyền kỳ như Hoàng hậu chết đi
thì thật sự đáng tiếc, chỉ là bất kể như thế nào, ngự y cũng không có biện pháp,
bọn hắn lại càng không có biện pháp.
"Hung
thủ còn chưa tra được." Cũng không biết đến tột cùng hung thủ là muốn ám
sát Hoàng thượng, mà Hoàng hậu làm lá chắn cho Hoàng thượng, hay hung thủ căn
bản chính là nhằm vào Hoàng hậu ?
Trịnh
Tiêu Nguyệt hiển nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cũng hơi cúi đầu suy tư.
"Tướng
quân, tiểu thư." Quản gia tướng quân phủ - Phúc bá - một thân hắc sam đi đến.
"Phúc
bá, có chuyện gì?" Trịnh Tiêu Nguyệt ngẩng đầu, hỏi.
"Hồi
tướng quân, tiểu thư, vừa rồi bên ngoài có một tiểu tử đưa tới một phong thư,
nói là đưa cho tướng quân." Nói xong, Phúc bá đem thư tín trình lên.
Trịnh
Thiếu Sở cùng nữ nhi hai mặt nhìn nhau, mờ mịt tiếp nhận thư. Mở ra xem một
chút, vẻ mặt lại là kinh hãi.
"Cha,
trong thư nói gì?" Trịnh Tiêu Nguyệt thấy Trịnh Thiếu Sở bỗng nhiên vẻ mặt
đại biến, tò mò hỏi.
Trịnh
Thiếu Sở hướng tới Phúc bá ở một bên phất phất tay, đợi sau khi ông ta rời đi,
nhìn xung quanh, xác định không có người, mới nói với Trịnh Tiêu Nguyệt:
"Tiêu
Nguyệt, thư này nói kẻ phía sau thương tổn Hoàng hậu là Tể tướng."
"Cái
gì?" Trịnh Tiêu Nguyệt kinh hô một tiếng, cặp mắt cũng dáo dác nhìn xung
quanh, sau đó hạ thấp âm thanh hô khẽ:
"Không
thể nào, tại sao có thể là Tể tướng?" Tể tướng làm sao có thể phái người
ám sát Hoàng hậu nương nương?
Trịnh
Thiếu Sở biểu tình ngưng trọng, lắc lắc
đầu:
"Sự
tình quan trọng, không thể khinh suất." Lại nói phong thư này tới một cách
quái lạ. Vẫn phải thận trọng, ai biết có phải là kẻ có ân oán với Tể tướng cố ý,
hay hoặc giả quả thật là ông ta? Aiz, đau đầu nha.
"Cha,
hiện tại phải làm sao bây giờ?" Dưới một người trên vạn người Tể tướng là chủ
mưu ám sát Hoàng hậu, lời này cũng không phải là có thể tùy tiện nói.
"Phong
thư này nói rất có chứng có cứ, cũng khiến người ta bán tín bán nghi. Ta hiện
tại đi một chuyến đến chỗ Đức Thanh Vương gia, cùng Vương gia thương lượng một
chút." Trịnh Thiếu Sở tuy rằng thẳng thắn, nhưng cũng không lỗ mãng. Hoàng
thượng nếu đem sự tình cùng để cho ba người bọn họ xử lý, chỉ sợ trong lòng
cũng là sợ có người sẽ cùng việc này có liên lụy đi.
"Được."
Trịnh Tiêu Nguyệt gật gật đầu.
Vì
thế Trịnh Thiếu Sở vội vàng về, hiện tại lại vội vàng rời đi.
Đức
Thanh vương phủ
Đức
Thanh Vương gia vừa buông quyển sách trong tay, liền nghe được ngoài thư phòng
truyền đến tiếng bước chân.
"Vương
gia."
Quả
nhiên, một lát liền truyền đến âm thanh của quản gia.
"Vào
đi." Đức Thanh Vương gia hướng ra ngoài thản nhiên gọi.
"Tham
kiến Vương gia." Một thân thanh sam quản gia đi vào thư phòng, hướng tới Đức
Thanh Vương gia chắp tay khom lưng.
"Có
chuyện gì?"
"Hồi
Vương gia, Trấn Bắc tướng quân ở bên ngoài cầu kiến."
"Ồ?"
Đức Thanh Vương gia nhíu mày, ông ta sao lại tới đây? Trong lòng suy nghĩ, động
tác lại không chút do dự, đứng lên, đi ra phía ngoài.
"Đi
thôi, đi xem xem."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét