"Nhanh,
nhanh lên đuổi theo . . . . . ."
Nguyên
bản trên thị trấn huyên náo, đột nhiên xông tới một đám quân lính thân mặc giáp
trụ. Dẫn đầu đội quân chính là Trấn Bắc tướng quân cùng Đức Thanh Vương gia,
bọn họ vừa xuất hiện, đám người trên đường phố ào ào tản ra hai bên, có thể
trốn bao xa liền trốn bấy xa, chỉ sợ chịu tai họa.
"Đã
xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Trong
đám người, có người nhỏ giọng dò hỏi. Đều bị trận thế trước mắt này dọa sốc.
"Ai
mà biết được chứ. Có lẽ là chuyện quan viên vi phạm." Chuyện xét nhà diệt
tộc cũng không còn hiếm thấy.
".
. . . . ."
Phỏng
đoán luẩn quẩn, đội ngũ thật dài kia đã tiến về phía trước, rất nhanh liền nhìn
không thấy bóng dáng.
Trước
Tể tướng phủ, bọn gia đinh canh cửa nhìn thấy đột nhiên ùa tới một nhóm lớn thị
vệ thân mặc giáp trụ như vậy, đều giật mình hoảng sợ.
Đức
Thanh Vương gia một thân lam sắc cẩm bào, cưỡi tuấn mã màu trắng; Trấn Bắc
tướng quân một thân ngân sắc phấn giáp, tóc dài buộc cao, uy phong lẫm liệt
cưỡi trên một con tuấn mã sắc nâu, nhập lại cùng Đức Thanh Vương gia. Ông vung
tay lên, ngự lâm quân phía sau đều dừng lại nhịp bước.
Đức
Thanh Vương gia ánh mắt uy lẫm đảo qua gia đinh canh cửa, thần sắc ngạo nghễ mà
nghiêm túc. Mở miệng nói:
"Tướng
gia nhà các ngươi đâu?"
Hai
tên gia đinh khi nghe thấy câu hỏi của ông thì hồi thần lại, liền nhanh đi đến
trước mặt hướng tới bọn họ hành lễ.
"Tham
kiến Vương gia, tướng quân." Hai người này từng thường xuyên xuất hiện ở sinh
thần yến của Tướng gia.
Đức
Thanh Vương gia gật gật đầu, ý bảo bọn họ đứng dậy.
"Hồi
Vương gia, Tướng gia ở trong phủ." Trong đó một tên gia đinh chắp tay, hồi
đáp.
Đức
Thanh Vương gia cùng Trịnh Thiếu Sở nhìn nhau, sau đó do Trịnh Thiếu Sở mở
miệng nói:
"Đi,
bảo Tướng gia nhà ngươi đến tiếp chỉ."
Hai
tên gia đinh nhìn thấy điệu bộ này, chỉ sợ có chuyện đã xảy ra. Không dám chậm
trễ, vội vàng hướng tới hai người khom khom lưng. Sau đó một tên gia đinh nhanh
chóng chạy vào trong phủ.
"Lão
gia, lão gia không hay rồi."
Tiếng
bước chân vội vội vàng vàng của gia đnh vang lên trong sân, vừa chạy vừa la
hét, khiến chim chóc hoảng sợ đập cánh bay đi.
"Chuyện
gì hốt ha hốt hoảng thế?" Thu Mạc Ngôn từ trong đại sảnh bước ra, ánh mắt tức
giận nhìn chằm chằm gia đinh.
"Hô
to gọi nhỏ như thế còn ra thể thống gì?"
"Lão
gia bớt giận." Gia đinh nhanh chóng hướng tới hắn hành lễ, sau đó vội vã
nói.
"Hồi
lão gia, Đức Thanh Vương gia cùng Trấn Bắc tướng quân dẫn đầu đại đội nhân mã ở
bên ngoài phủ, tướng quân còn bảo ngài đi tiếp chỉ." Xem bộ dáng là đã xảy
ra chuyện lớn. Nhìn đội ngũ kia, khi nào thì tể tướng phủ từng xuất hiện nhiều thị
vệ như vậy? Hơn nữa Trấn Bắc tướng quân cùng Đức Thanh Vương gia kia sắc mặt đều
ngưng trọng.
Lời
nói của gia đinh khiến cho Thu Mạc Ngôn ngẩn ra, trong lòng cũng có dự cảm không
hay. Chẳng lẽ là sự tình đã bị bọn họ điều tra ra rồi? Tim đập bình bịch, mi
cũng nhíu chặt lại.
"Đi
thôi, đi xem xem." Thôi, nếu quả thật là bị bọn họ điều tra ra cũng là
chuyện không còn cách nào khác, là họa thì tránh không khỏi, hi vọng sẽ không
bị lão đoán trúng.
Giương
tay áo lên, lão lướt qua gia đinh đi ra ngoài. Ánh mặt trời rọi vào người lão,
có vài phần lãnh tịch ngoài ý muốn.
"Vương
gia, Tướng quân đại giá quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này."
Thu
Mạc Ngôn vừa đến ngoài cửa lớn, nhìn đến thị vệ thân mặc áo giáp uy phong lẫm liệt,
ánh mặt trời dừng trên người bọn họ, phản xạ ra ánh sáng chói mắt, trong lòng
cũng có chút thất kinh. Quả nhiên là lai giả bất thiện, thậm chí ngay cả ngự
lâm quân cũng phái ra, thế nhưng trên mặt lại một chút cũng không lộ ra suy
nghĩ trong lòng, lộ vẻ tươi cười khách sáo hướng tới Đức Thanh Vương gia cùng Trịnh
Thiếu Sở ngồi trên lưng ngựa chắp tay nói.
"Tướng
gia khách khí rồi." Đức Thanh Vương gia thản nhiên đáp, nhìn bộ dáng trầm
ổn này của Thu Mạc Ngôn, lão ta thật đúng là một chút cũng không nhìn ra sơ hở.
"Bản
tướng quân cùng Vương gia hôm nay là tới tuyên chỉ." Trấn Bắc tướng quân
vẻ mặt ngưng trọng nói, mắt hổ quét về phía Thu Mạc Ngôn liếc mắt một cái, xuất
ra thánh chỉ của Hoàng đế bắt đầu tuyên đọc.
"Tể
tướng Thu Mạc Ngôn tiếp chỉ."
Thu
Mạc Ngôn ngẩn ra, sau đó thành thành thật thật quỳ xuống đất dập đầu một cái:
"Thần
Thu Mạc Ngôn tiếp chỉ."
Đức
Thanh Vương gia cùng Trịnh Thiếu Sở quét mắt nhìn lão một cái, Trịnh Thiếu Sở
đem thánh chỉ mở ra, chiếu chỉ tuyên đọc:
"Phụng
thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Tra ra Tể tướng Thu Mạc Ngôn cấu kết cùng
bọn sát thủ, ở trường săn bắn ám sát Hoàng hậu, hiện Đức Thanh Vương cùng Trấn
Bắc tướng quân toàn quyền điều tra án này, lập tức bắt giữ nghi phạm Thu Mạc
Ngôn, tạm niêm phong Tể tướng phủ, khâm thử."
Thánh
ý vừa ra, Thu Mạc Ngôn mông lung, lão chỉ dự đoán được có lẽ Hoàng thượng đối
với lão có điều hoài nghi, lại không đoán được bọn họ cư nhiên biết mình cùng
bọn sát thủ có liên hệ, càng không nghĩ tới Hoàng thượng lại muốn bắt giữ mình,
còn muốn tạm niêm phong Tướng phủ.
Trấn
Bắc tướng quân lạnh lùng nhìn lướt qua Thu Mạc Ngôn sửng sốt, giương giương
môi:
"Tể
tướng, tạ ơn đi."
Thu
Mạc Ngôn biểu tình có chút đờ đẫn, sau đó dập đầu.
"Ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Trịnh
Thiếu Sở đem thánh chỉ giao vào trên tay lão, sau đó quay đầu lại phất tay lên,
hướng tới ngự lâm quân phía sau phân phó:
"Lục
soát cho ta, tra rõ vật khả nghi."
"Vâng."
Âm
thanh chỉnh tề, vang dội quanh quẩn. Ngự lâm quân xếp thành hàng xông vào phủ Tể
tướng, khiến mọi người trong phủ bị dọa đến không biết làm sao.
Mà
Thu Mạc Ngôn chỉ quỳ trên mặt đất, biểu tình là hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hoặc là nói lão hiện tại đã không biết nên phản ứng như thế nào rồi, lão cũng
không có năng lực đi ngăn cản bọn họ.
Một
lúc lâu, sau một phen lục soát rương tủ, Tể tướng phủ là một mảnh hỗn loạn.
"Báo."
Một ngự lâm quân thân mặc áo giáp chạy ra, quỳ trước mặt Đức Thanh Vương cùng
Trấn Bắc tướng quân. Hai tay trình lên một khối lệnh bài màu bạc.
"Hồi
Vương gia, Tướng quân, thuộc hạ trong hốc tối của thư phòng tìm được một khối
lệnh bài."
Thu
Mạc Ngôn khi nghe đến hai chữ lệnh bài, vẻ mặt biến đổi.
Đức
Thanh Vương gia cùng Trịnh Thiếu Sở nhìn nhau, không bỏ qua vẻ mặt thay đổi của
Thu Mạc Ngôn. Trịnh Thiếu Sở tiếp nhận lệnh bài cùng Đức Thanh Vương gia vừa nhìn,
nhất thời hiểu rõ, quả nhiên là lệnh bài của bọn sát thủ.
"Tướng
gia, ngươi bây giờ còn có lời gì để nói?"
Thu
Mạc Ngôn chân mềm nhũn, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Xong rồi, lần này chỉ sợ
thật sự dữ nhiều lành ít.
Trịnh
Thiếu Sở giơ tay lên, hét lớn một tiếng:
"Mang
đi."
Hai
người ngự lâm quân vừa mới xốc Thu Mạc Ngôn lên, Thu Phỉ Nhi đã quay về. Nhìn thấy
đội ngũ bên ngoài phủ này thì hoảng sợ, lại nhìn thấy cha của mình cư nhiên bị
Ngự lâm quân mang đi, lại càng hoảng sợ hơn. Hấp tấp chạy lên trước, truy vấn:
"Cha,
sao lại thế này? Người làm sao vậy? Bọn họ tại sao muốn bắt người?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét