6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 170

Chương 170: Đều là người của ta

"Hoan nghênh ngươi, Tiếu."

Đội ngũ dưới tay nàng lại mở rộng, có lẽ nên thừa dịp hiện tại để cho mấy tên yêu này gặp mặt nhau, miễn cho vạn nhất ngày nào đó đánh nhau rồi mới biết người một nhà đánh người một nhà.

"Cám ơn, chủ tử." Hồ ly tinh hiểu được đã gia nhập, lập tức hướng tới Lãnh Loan Loan cúi người nói.

Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu. Biết đối nhân xử thế, quả nhiên không hổ là hồ ly tinh. Ánh mắt quét về phía Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm, giương giương môi nói :

"A Dao, Ngâm, từ nay về sau Tiếu cũng như các ngươi đều là người của ta. Mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau, không thể gây nội loạn." Người một nhà phải thân thiết, người khác nha, quản hắn sống chết.

"Vâng." Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm gật gật đầu, sau đó hướng tới Long Tiếu cười nhẹ nói.

"Hoan nghênh gia nhập tổ chức." Ủng hộ tổ chức của Hoàng hậu.

Long Tiếu cũng hướng tới hai người gật gật đầu, hữu hảo mà cười nhẹ.

"Nếu hiện tại Tiếu cũng đã gia nhập chúng ta rồi, ta thấy nhân cơ hội này để cho hai người khác gặp mặt các ngươi đi." Lãnh Loan Loan nói, sau đó xích đu ngừng đung đưa. Nàng lẳng lặng ngồi trên xích đu, giơ tay lên, làn váy dài bằng lụa trắng theo động tác của nàng khẽ hất lên, một đám kim quang chợt hiện, Lãnh Loan Loan thản nhiên gọi :

"Tiểu Hoàng, Khê Nương, đến bên cạnh ta."

Dứt lời, chỉ nghe thấy sột soạt một tiếng, một con Cự Mãng từ trong một bụi cây phút chốc ngóc thân rắn lên cao. Con ngươi xanh biếc kia hiện ra u quang, màu da hạt hoàng dưới ánh mặt trời lấp lánh kim quang, như là toàn thân khoác lên một bột kim sa y trong suốt, thân hình chiếm hơn nửa bụi cây.

Long Tiếu nhìn Cự Mãng chọc trời này trợn mắt há hốc mồm. Ai ya, con rắn này thật lớn. Chỉ cần hơi há miệng liền có thể nuốt hắn vào bụng, hắn nhịn không được nuốt nuốt yết hầu. Lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi, cặp mắt xanh thẳm không dám chống lại con ngươi xanh sâu kín kia, đành phải đưa mắt nhìn sang Lãnh Loan Loan.

Lãnh Loan Loan cong cong môi, chỉ cảm thấy Long Tiếu này phản ứng thật đúng là có chút đáng yêu. Không nghĩ tới hắn nhìn như tà khí cư nhiên cũng lại ở trước mặt Tiểu Hoàng lộ ra vẻ mặt e ngại, nếu hắn biết mình cũng là một con rắn, có thể cũng sợ muốn chết hay không đây? Hơi lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ miên man trong đầu. Chỉ vào con Cự Mãng kia nói:

"Nó chính là Tiểu Hoàng." Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm cũng đã biết Tiểu Hoàng, chỉ có hồ ly tinh này thật sự còn xa lạ với nó.

Long Tiếu gật gật đầu, nhìn thấy bộ dáng cười nhẹ của Lãnh Loan Loan, Tiểu Hoàng kia nếu là cùng một tổ chức, bọn họ cũng xem như đồng liêu, nó sẽ không một ngụm nuốt mình chứ? Hắn nỗ lực ngước đầu lên hướng tới Tiểu Hoàng gật gật đầu:

"Xin chào, Tiểu Hoàng. Ta là Long Tiếu, ngươi về sau có thể gọi ta là Tiếu."

"Tiểu Hoàng sẽ không hóa thành nhân thân." Lãnh Loan Loan đột nhiên chen vào nói, nhìn Long Tiếu dùng nhân thân hướng về phía Tiểu Hoàng, còn làm như thật sự tự giới thiệu như vậy, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Bất quá cũng hiểu, hắn nhất định cho rằng Tiểu Hoàng sẽ biến thân. Dù sao Tiểu Hoàng  pháp lực rất cao, hẳn là có mấy ngàn tuổi. Nhưng mà nó chính là không thể biến thành nhân thân, ngay cả nàng cũng không có cách nào tìm được nguyên nhân.

"Hả?" Long Tiếu hiển nhiên có chút giật mình, miệng há to, tuy rằng rất kỳ quái, nhưng lại cũng có vài phần đáng yêu, đặc biệt không có nụ cười tà mị, hắn kỳ thật cùng một đại nam hài không khác biệt lắm.

"Tham kiến chủ tử."

Ngay tại lúc Long Tiếu còn đang buồn bực, đồng thời một đạo bạch quang xuất hiện. Thân ảnh xinh đẹp của Khê Nương cũng xuất hiện ở khoảnh sân, chỉ thấy nàng hôm nay bên trong mặc áo lót hỏa hồng sắc, lộ ra làn da ngọc nõn nà trước ngực. Áo khoác  lụa trắng, như ẩn như hiện lộ ra bờ vai của nàng, càng thêm khiến người mơ màng. Môi hồng răng trắng, tóc đen mày ngài, đôi mắt sáng như trăng rằm hơi chớp, lộ ra mị thái vô hạn, quả nhiên là một nữ tử phong tình.

"Ngươi sẽ không phải cũng là hồ ly tinh chứ?" Mỵ người như thế, giống như hồ ly bọn hắn.

"Ngươi mới là hồ ly tinh đó." Đột nhiên nghe thấy lời nói của Long Tiếu, kiều nhan của Khê Nương bỗng nhiên trầm xuống. Nàng hiện tại kinh doanh Phong Nguyệt lâu, thường gặp thê tử hung hãn chạy đến trong lâu náo loạn của những nam tử nhân loại tới chơi gái, chỉ vào cô nương trong lâu mắng to hồ ly tinh, trong tai nàng, hồ ly tinh này cũng không phải là từ tốt đẹp gì.

Long Tiếu thật cũng không để bụng, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng đáp:

"Ta thật đúng là hồ ly tinh."

Khê Nương nghe hắn vừa nói quả thật hết chỗ nói rồi, cẩn thận đánh giá, thiếu niên này quả nhiên là bộ dạng môi hồng răng trắng, trong thân hình cao lớn lộ ra vài phần tinh tế, da thịt như tuyết, băng thanh không tỳ vết, con ngươi xanh thẳm nhu hòa giữa tà mị cùng ngây thơ, quả nhiên hiển nhiên là một hồ ly tinh.

Lãnh Loan Loan thấy hai người đánh giá lẫn nhau, liền phất phất tay giới thiệu cho bọn họ. Trước chỉ vào Khê Nương nói :

"Nàng là kim xà Khê Nương, bây giờ là lão bản Phong Nguyệt lâu." Chỉ vào Khê Nương giới thiệu cho Long Tiếu.

"Hắn đã tự giới thiệu rồi, hồ ly tinh Long Tiếu." Lại chỉ vào Long Tiếu giới thiệu cho Khê Nương.

"Xin chào, thì ra nàng chính là Khê Nương, cũng chính là lão bản Phong Nguyệt lâu a." Long Tiếu nghe thấy lời nói của Lãnh Loan Loan, đối với Khê Nương có chút hứng thú. Hắn đến thị trấn chơi, ở trà lâu nghe được có người đang nghị luận Phong Nguyệt lâu, cũng nghị luận Khê Nương xinh đẹp mỵ người trước mắt này. Nguyên tưởng rằng nàng xinh đẹp động lòng người như thế sẽ là hồ ly tinh, không nghĩ tới nàng lại là một con rắn vàng, a, nàng có thể to lớn như Tiểu Hoàng không?

Khê Nương hướng tới Long Tiếu gật gật đầu, xem ra lại là một Yêu được chủ tử thu phục. Song đồng nhìn về phía Lãnh Loan Loan rất là sùng bái, chủ tử nhà bọn họ thật lợi hại.

Ánh mắt Lãnh Loan Loan đảo qua Tiểu Hoàng, Thủy Dao, Kiếm Ngâm, Khê Nương cùng Long Tiếu, khóe môi giương lên, nở nụ cười, sau đó lại nhanh chóng kéo khóe miệng, sắc mặt thản nhiên hướng tới mấy người phân phó:

"Các ngươi hiện tại đã là người của ta, ta hi vọng giữa các ngươi phải tín nhiệm, trợ giúp lẫn nhau, không được sinh ra mâu thuẫn. Còn có lời nói của ta chính là mệnh lệnh, các ngươi chỉ có thể nghe theo, không được nghi ngờ, lại càng không được làm trái. Nếu không đừng trách ta vô tình. . . . . ."

"Thưa vâng." mấy Yêu gật gật đầu, nào dám nha, trừ phi không cần mạng nhỏ của mình.

Lãnh Loan Loan hài lòng khẽ gật đầu.

Không có nhận xét nào: