Nguyệt
trốn vào trong tầng mây thật dày, bóng đêm là một mảng đen kịt.
Gió
đêm lướt qua, bóng cây lắc lư, tựa như ma quỷ trong bóng đêm vươn ra móng vuốt
thon dài sắc nhọn.
Đèn
lồng trên mái hiên theo gió nhẹ bay, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.
Trong
thư phòng của Sát Thủ môn, ánh nến xuyên qua thấu minh phản chiếu bóng của song
cửa, còn có một đạo thân ảnh màu đen không ngừng đi tới đi lui trong thư phòng,
nhìn như lo âu không thôi.
"Tả
hộ pháp ——"
Ngoài
cửa truyền đến giọn nói thản nhiên, bóng người tới lui lập tức ngừng lại, bước dài
đến cạnh cửa, mở ra:
"Thế
nào?" Tả hộ pháp hỏi hắc y nam tử xuất hiện ở cửa, tuy rằng không đầu
không đuôi.
"Hồi
Tả hộ pháp, hôm nay một nhà tướng gia vào ban ngày đã phải rời khỏi Hoàng
Thành, bị áp giải đến biên cương." Hắc y nhân hướng tới Tả hộ pháp chắp
tay, hồi đáp.
"Quả
nhiên ——" Tả hộ pháp vẻ mặt lập tức ảm đạm xuống, ngay sau đó trong mắt
xẹt qua tia khẩn trương. Ngay cả Tể tướng ở trong triều có quyền thế đại thụ như
vậy cũng đã bị diệt trừ, Sát Thủ môn bọn họ chỉ sợ lần này cũng khó trốn thoát.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, gã vẻ mặt ngưng trọng nói với Hắc y nhân:
"Phân
phó xuống, bảo mọi người trong khoảng thời gian này cẩn thận một chút, mặt khác
chú ý động hướng của triều đình, một khi có dị động lập tức hồi báo bổn hộ
pháp." Hiện tại môn chủ đã sắp không được rồi, cũng không thể vào lúc này lại
sai lầm, nếu không sát thủ bọn họ liền thật sự xong đời.
"Vâng."
Hắc y nhân đáp.
"Ngươi
trước lui xuống đi." Tả hộ pháp hướng y phất phất tay, vẻ mặt ảm đạm.
"Thuộc
hạ cáo lui." Hắc y nhân xoay người rời đi.
Tả
hộ pháp khẽ gật đầu, cũng xoay người về lại thư phòng. Chỉ thấy gã mới vừa mới
ngồi xuống phía sau thư trác lại nghe bên ngoài truyền đến động tĩnh khác
thường, trong lòng rùng mình, vội vàng nắm lấy thanh kiếm treo trên tường, bước
nhanh ra ngoài.
"Các
ngươi là?"
Sao
lường trước được gã mới vừa ra khỏi thư phòng, lại nhìn thấy vài nam nữ xuất
hiện ở sân, mà hắc y nhân vừa rồi đã ngã xuống đất, hiển nhiên đã không còn hô
hấp. Tả hộ pháp tay nắm lấy vỏ kiếm, cặp mắt thâm thúy đảo qua mấy nam nữ kia khẩn
trương hỏi. Trước mắt tổng cộng là hai nữ hai nam, nữ kia một diễm lệ lại lạnh
như băng sương, một xinh đẹp, mị nhãn lưu chuyển phong tình vạn chủng; mà hai
gã nam tử kia một người là hồng y tung bay, tà tứ lạnh lùng; mà gã nam tử còn
lại là tuấn mỹ lại có thêm vài phần âm nhu. Nhưng tóm lại bốn kẻ này đều không phải
nhân vật tầm thường, trên người lại còn có cảm giác khiến gã khó có thể nắm bắt.
"Bọn
họ tất nhiên là người lấy mạng ngươi."
Một
giọng nói thanh thúy lại mang theo vài phần lãnh lệ truyền đến, chỉ thấy bốn người
nam nữ sau khi nghe thấy giọng nói cung kính lui ra hai bên, mà ở phía sau bọn
họ, một thân ảnh đỏ rực bước ra. Đó là một thiếu nữ tuyệt sắc không thể dùng
bút mực để hình dung, mày kia, mắt kia đều là thứ động lòng người nhất mà Tả hộ
pháp từng gặp qua, nhưng ánh mắt kia lại khiến gã cảm thấy giống như băng tiêm ngàn
năm thấu xương, kìm lòng không được run rẩy lên.
"Ngươi
là ai?" Gã cơ hồ không dám nhìn thẳng vào mắt của hồng y nữ tử này, nhưng gã
lại biết bọn họ đều là lai giả bất thiện, chỉ sợ đêm nay Sát Thủ môn bọn họ sẽ
có một trận ác chiến.
"Ta?"
Hồng y nữ tử nhíu nhíu mi, sau đó ngừng một lát, môi anh đào nhếch lên, thoáng
hiện một nụ cười khiến đất trời đều thất sắc, nhưng câu nói trong miệng phun ra
lại khiến người ta như rơi vào đầm băng:
"Ta
tất nhiên cũng là người muốn mạng ngươi."
Tả
hộ pháp cả kinh, 'xoẹt' rút kiếm ra khỏi vỏ, giương lên, thẳng tắp chĩa về phía
đám người hồng y nữ tử. Trăng tròn đâm thủng tầng mây, rơi xuống trên thân mấy
người, cũng ở trên thân kiếm chiếu ra hàn quang lấp lánh. Ánh mắt của gã lạnh
lùng nhìn hồng y thiếu nữ, nhướng mày hỏi:
"Tại
hạ không biết cùng các vị có ân oán gì? Để cho các vị đêm khuya đến lấy tính
mạnh tại hạ?"
"Được
rồi, ngươi nếu muốn biết, ta liền cho ngươi chết minh bạch." Hồng y thiếu
nữ khóe môi giương lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tả hộ pháp, môi anh
đào hé mở, gằn từng chữ:
"Thu
Mạc Ngôn."
Tả
hộ pháp ngẩn ra, đột nhiên đối với thân phận nữ tử trước mắt đoán được vài phần.
“Các
ngươi là người của triều đình?" Triều đình không phải là phái thị vệ đấy chứ?
"Sai."
Hồng y thiếu nữ duỗi ngón tay quơ quơ trước miệng, cho gã đáp án phủ định.
"Vậy
ngươi là?" Không phải người của triều đình, lại cùng Tể tướng có liên
quan? Chẳng lẽ là hậu duệ của những kẻ lúc trước gã giúp loại bỏ sao, sẽ sao? Dưới
tay sát thủ bọn họ sẽ có cá lọt lưới sao?
"Ta
chính là Hoàng hậu các ngươi muốn giết." Hồng y thiếu nữ nói, mắt liếc xéo
gã, hài lòng thấy thần sắc của Tả hộ pháp bỗng nhiên đại biến.
"Cái
gì?" Tả hộ pháp thật sự giật mình, không phải nói Hoàng hậu hôn mê bất
tỉnh sao? Nhưng thiếu nữ trước mắt này thật sự nhìn không ra có vết tích thụ
thương. Thế nhưng dung mạo của nàng, khí thế đích xác giống như là Hoàng hậu
trong truyền thuyết.
"Ngươi
không có nghe lầm." Lãnh Loan Loan hảo tâm lặp lại, "Ta chính là Hoàng
hậu, ta hôm nay tới làm cái gì, có lẽ trong lòng ngươi đã rõ rồi."
Tả
hộ pháp tâm càng chìm xuống, xem ra Hoàng hậu là tự mình đến đối phó với bọn
họ.
"Muốn
ngay lập tức diệt hết đám sát thủ bọn ta, cho dù ngươi là Hoàng hậu cũng không hẳn
có thể làm được." Thua người không thua trận, gã không thể để bọn họ nhìn
thấu khủng hoảng trong lòng mình.
"Ha
ha ha. . . . . ."
Lãnh
Loan Loan đột nhiên ngửa đầu cười, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn trong ban
đêm yên tĩnh, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác sợ hãi, gió đêm trêu
chọc vén lên y phục, mái tóc của nàng nhất tề theo gió tung bay. Cặp mắt đen
kia dưới ánh trăng đặc biệt sáng ngời, làm cho người ta cảm thấy đảm chiến.
"Đám
sát thủ nho nhỏ không cần Bổn cung đích thân ra tay. Hôm nay Bổn cung là ở một
bên xem cuộc vui." Nói xong, thân thể nàng nhoáng lên một cái, rơi xuống trên
băng đá ở bên cạnh ưu nhã ngồi xuống, sau đó tay hướng tới bọn người Thủy Dao
giơ giơ tay lên.
"Tiến
lên."
Thủy
Dao, Kiếm Ngâm, Khê Nương, Long Tiếu bốn người vừa nhận được mệnh lệnh của
nàng, ánh mắt đột nhiên lộ ra hàn quang, bay vút về phía Tả hộ pháp. Bọn họ
không cần binh khí, thậm chí nguyên bản bọn họ chỉ cần một người ra mặt đã có
thể hoàn toàn thu phục đám sát thủ, nhưng chủ tử bọn họ, Hoàng hậu nương nương thân
ái nói ở hoàng cung buồn bực, kiên quyết phải đến xem trò vui, huống chi lý do
của nàng kéo thep nhiều người. Vì thế mấy người liền cùng nhau chậm rãi xuất
hiện trong Sát Thủ môn này.
Tả
hộ pháp nhìn thấy bốn người cùng nhau công kích về phía mình, trong lòng kinh
hãi. Thân thể nhoáng lên một cái, nhanh chóng tránh đi bọn họ. Một bên hướng
tới Sát Thủ môn phát ra tín hiệu, chỉ nghe 'bùm' một tiếng, trên bầu trời đêm
một đóm hoa lửa bùng sáng lên, đem bầu trời đêm chiếu sáng như ban ngày.
"Có
người xâm nhập Sát Thủ môn."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét