Hoàng
cung. Ngự thư phòng
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần an an tĩnh tĩnh ở Long Tuyền cung, một người xem tấu
chương, một người ôm một con báo nhỏ nằm ở nơi gió ngoài cửa sổ lùa vào, không
khí ấm áp, khoan khoái.
Đột
nhiên, ngự thư phòng truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó giọng nói của Tiểu
Bố Đinh truyền đến:
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, Lạc vương cầu kiến."
Tấu
chương trên tay Dạ Thần vừa đặt xuống, Lãnh Loan Loan cũng nhướng mi, hai người
hai mặt nhìn nhau. A, Dạ Lạc cư nhiên trở về, lúc trước bọn họ nhiều lần giữ
lại y vẫn muốn đi.
"Ta
đi trước." Hiện tại không thích hợp gặp y, Lãnh Loan Loan nói, ôm con báo
thân ảnh nhoáng lên một cái, biến mất trong ngự thư phòng.
Dạ
Thần sau khi thấy nàng rời đi, mới hướng ra ngoài cửa trầm giọng nói:
"Tuyên."
Một
lát sau, Dạ Lạc đi đến, một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc như mực dùng ngọc
trâm buộc chặt lên, ngũ quan như ngọc, vẻ mặt cũng không còn lạnh lùng như lúc
đầu nữa, trong tròng mắt thâm thúy có hơn vài phần ý cười.
"Tham
kiến Hoàng thượng." Dạ Lạc tiến lên trước, hướng tới Dạ Thần chắp tay,
hành lễ nói.
"Vương
huynh không cần phải khách khí." Dạ Thần nhìn thấy bộ dáng hiện tại như thế
của Dạ Lạc quả thật rất vui mừng, vội vàng từ phía sau thư trác bước xuống,
cùng y ngồi xuống ghế đàn mộc bên cạnh.
"Vương
huynh sao lại đột nhiên quay về? Cũng không nói trước một tiếng, trẫm đi tiếp huynh
a."
Dạ
Lạc lắc lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ như cũ.
"Mấy
ngày nữa là ngày kị của phụ vương, mẫu phi, ta trở về tảo mộ cho bọn họ, cũng nhân
tiện gặp Hoàng thượng một chút." Xem biểu tình của y bây giờ, hiển nhiên
là đã thoát khỏi bao phủ của cừu hận.
"Nếu
đã quay về, vương huynh liền ở lại Hoàng Thành đi. Vương Phủ, trẫm vẫn giữ lại
cho huynh, cũng có hạ nhân quét dọn quanh năm." Dạ Thần nói, hắn vẫn hy
vọng có thể cùng đường huynh khôi phục được sự ấm áp khi ở chung trước kia.
Dạ
Lạc lắc lắc đầu, đột nhiên chuyển đề tài. Đôi mắt thâm thúy có chút lo
lắng nhìn Dạ Thần, hỏi:
"Hoàng
thượng, nghe nói Hoàng hậu bị ám sát, không biết bây giờ thế nào?" Dạ Lạc
vừa trở lại Nguyệt Diễm Hoàng Thành, liền nghe được khắp nơi đều truyền ra
chuyện Hoàng hậu bị ám sát hiện tại tình hình nguy cấp ra sao? Mà Hoàng thượng
lại là nổi giận như thế nào, vân vân.
Dạ
Thần nghe vậy thì sửng sốt, hắn mỗi ngày ở cùng Loan Loan, quả thật đã quên
chuyện này. Nhưng người bên ngoài lại không gặp được Loan Loan, còn tưởng rằng
nàng nằm ở trên giường. Bất quá có nên nói với vương huynh hay không đây? Hắn
có chút do dự, chuyện như vậy vốn có thể ít có người khác biết là tốt nhất, hơn
nữa bây giờ là thời điểm quan trọng thẩm tra Thu Mạc Ngôn.
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc tướng quân cầu kiến."
Ngoài
thư phòng lại truyền tới giọng nói lanh lảnh của Tiểu Bố Đinh, cũng giải vây
cho Dạ Thần. Hắn đứng lên, hướng tới bên ngoài thản nhiên phân phó:
"Tuyên
bọn họ vào."
Hắn
nói chưa dứt, Đức Thanh Vương gia liền cùng Trấn Bắc tướng quân một trước một
sau tiến vào thư phòng.
"Thần
khấu kiến Hoàng thượng."
"Thần
tham kiến Hoàng thượng."
Hai
người đồng thời chắp tay hướng tới Dạ Thần thỉnh an.
"Hãy
bình thân." Dạ Thần đã về lại phía sau thư trác, hướng tới hai người thản
nhiên giơ giơ tay lên.
"Lạc
nhi tham kiến Vương thúc, Tướng quân." Dạ Lạc cũng đứng dậy, hướng tới Đức
Thanh Vương cùng Trấn Bắc Tướng Quân hành lễ.
"Lạc
nhi cháu đã quay về?"
Đức
Thanh Vương gia cùng Trấn Bắc tướng quân lúc này mới phát hiện Dạ Lạc, có chút
kinh ngạc. Y trước kia không phải không quay về Nguyệt Diễm Hoàng Thành sao?
Không nghĩ tới bây giờ quả thật đã trở về.
Đức
Thanh Vương gia đánh giá đứa chàu không thân thiết này, thấy y một thân bạch y
thắng tuyết, khí vũ hiên ngang, cũng là một công tử nhanh nhẹn hiếm có.
Dạ
Lạc gật gật đầu, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ.
"Nếu
đã quay về, tới nhà Vương thúc ăn cơm đi, Vương thẩm cũng lâu rồi không gặp
cháu, vẫn luôn nói rất nhớ cháu." Lời này là thật, ông mặc dù cùng đứa
cháu này không quá thân thiết, thế nhưng chính phi của ông dị thường thích Dạ
Lạc.
"Được."
Dạ Lạc gật gật đầu, trong trí nhớ Vương thẩm là một nữ tử rất ôn nhu, nhớ tới bà
cũng không khỏi nhớ tới mẫu thân, tâm tình lại có chút trầm xuống.
"Tốt,
vậy chúng ta đây lát nữa nói tiếp. Trước cùng Hoàng thượng nói chuyện chính
sự." Đức Thanh Vương gia nhìn về phía Dạ Thần, chắp tay hồi báo.
"Hoàng
thượng, vi thần cùng Trịnh Tướng quân đã bắt giam Tể tướng vào trong lao của
Đại Lý tư."
Dạ
Thần gật gật đầu, tử đồng thâm thúy xẹt qua một đạo hào quang. Ánh mắt đảo qua
hai người bọn họ, thản nhiên phân phó:
"Tốt,
vậy ngày mai các ngươi liền khai đường thẩm án đi."
"Dạ,
chúng thần tuân chỉ."
Đức
Thanh Vương gia cùng Trấn Bắc tướng quân hai người chắp tay, tiếp nhận mệnh
lệnh.
"Tể
tướng?" Dạ Lạc lại nghe đến hồ đồ, như thế nào đem Tể tướng nhốt vào trong
lao?
"Hoàng
thượng, Tể tướng đây là phạm vào chuyện gì? Cư nhiên đưa ông ta vào Đại Lý
tư?"
Dạ
Thần liếc mắt nhìn y một cái, mới mở miệng nói:
"Lão
ta cấu kết bọn sát thủ ám sát Hoàng hậu, tội không thể tha."
Dạ
Lạc sửng sốt, không nghĩ tới lại nghe đến đáp án như thế. Dưới một người trên
vạn người - Tể tướng sao lại ám sát Hoàng hậu chứ? Mà Hoàng hậu, nguyên là tiểu
oa nhi sáu tuổi sau lại thần kỳ biến thành nữ tử, không nói đến bên ngoài xưng
nàng là Xà Thần chuyển thế, nói vậy nàng cũng không phải là nhân vật bình
thường. Y như thế nào cũng không dám tưởng tượng nàng sẽ bị ám sát, lại nói vẻ
mặt mới vừa rồi của Thần khiến y có chút hoài nghi việc này là thật hay giả?
Nhưng y lại nghĩ không ra nếu Hoàng hậu không gặp chuyện, như vậy chuyện này rốt
cuộc là sao. Vừa nghĩ như vậy, trực giác của y cho rằng trong chuyện này không
đơn giản, không khỏi nói với Dạ Thần:
"Hoàng
thượng, thần có thể đi xem Thu Mạc Ngôn một chút không?"
Dạ
Thần cùng Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc tướng quân đều có chút kỳ quái liếc mắt
nhìn y một cái, khó hiểu vì sao y muốn gặp Thu Mạc Ngôn, y cùng Thu Mạc Ngôn
hẳn là không có gì giao tình đi. Bất quá Dạ Thần vẫn gật đầu:
"Được."
Sau
nửa canh giờ, Dạ Lạc cùng Đức Thanh Vương gia đi tới trong lao ở Đại Lý tư, vừa
theo lao đầu vào lao phòng, lại nghe truyền đến một giọng nữ quen thuộc:
"Quan
gia, xin ngài cho tôi gặp mặt cha tôi đi."
Dạ
Lạc tiến vào, khi nhìn thấy bóng người đang lên tiếng thì sửng sốt:
"Là
nàng ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét