6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 168

Chương 168: Tiến hành ‘ Săn bắn ’ ( hạ )
Đức Thanh vương phủ. Đại sảnh

Ánh mặt trời sáng sủa từ ngoài song cửa sổ chạm trổ nghiêng nghiêng chiếu vào, nhàn nhạt, khiến đại sảnh tăng thêm mấy phần sáng ngời.

Trên tường bích trắng tinh treo bức tranh sơn thủy hơi mỏng, ở góc bức họa, có đề chữ thật phóng khoáng.

Trịnh Thiếu Sở ngồi trên ghế đàn mộc, tay bưng trà hạ nhân Vương Phủ dâng lên, nhíu chặt mày nhưng vẫn chưa từng giãn ra.

Đức Thanh Vương gia từ ngoài cửa đại sảnh tiến đến, nhìn hắn, lập tức chắp tay khách khí cười sang sảng nói :

"Trịnh Tướng quân."

Trịnh Thiếu Sở sau khi thấy hắn đến, cũng nhanh chóng buông tách trà xuống đứng lên, hướng tới hắn chắp tay đáp lại.

"Vương gia."

"Tướng quân mời ngồi." Đức Thanh Vương gia một bên hướng Trịnh Thiếu Sở đưa tay ra mời, một bên ngồi xuống ghế chủ vị.

"Không biết tướng quân hôm nay tới là vì chuyện gì?" Trực tiếp vào chính đề.

"Tại hạ là bởi vì vụ án Hoàng hậu gặp chuyện mà đến." Trịnh Thiếu Sở cũng không vòng vo.

"Ồ?" Đức Thanh Vương gia hiển nhiên rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn hắn.

"Tướng quân chính là tra được manh mối rồi?" Hắn cũng đang vì chuyện này mà phiền não, theo tin tức trong cung truyền ra, ngự y đều khẳng định Hoàng hậu không còn nhiều thời gian nữa, nếu Hoàng hậu thật sự bất hạnh qua đời, chỉ sợ bọn họ không có khả năng tiếp nhận cơn thịnh nộ của Hoàng thượng.

"Không giấu Vương gia, mới vừa có người đưa một phong tư đến quý phủ ta. Ta chính là vì phong thư này mà đến." Trịnh Thiếu Sở nói xong, liền lấy thư ra giao cho Đức Thanh Vương gia.

Đức Thanh Vương gia nghi hoặc nhận lấy, sau khi xem qua thư tín cũng đồng dạng thay đổi sắc mặt.

"Đây ——" Tể tướng gia là chủ mưu?

"Tại hạ cũng là cho rằng tình thế nghiêm trọng, mới muốn thỉnh Vương gia cùng xem qua." Trịnh Thiếu Sở nói.

Đức Thanh Vương gia đặt thư sang một bên, vẻ mặt ngưng trọng. Mím chặt môi không nói một câu.

Ánh mặt trời an tĩnh rọi vào, gió hè hiu hiu, rót vào trong song cửa, thổi bay những sợi tóc mai của bọn họ.

Hai người đều không nói tiếng nào, trong phòng lúc này yên lặng đến dường như ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.

Sau một lúc lâu, Đức Thanh Vương gia nhíu mày nhìn Trịnh Thiếu Sở, mở miệng:

"Tướng quân, xem ra việc này chúng ta đều phải cẩn thận xử lý."

Trịnh Thiếu Sở gật gật đầu, nếu lời trên thư này là giả, như vậy bọn họ nhất định trả lại trong sạch cho Tể tướng gia. Nhưng chính là chỉ sợ việc này là thật, như vậy bọn họ phải cực kỳ thận trọng.

"Tướng quân, trên thư nhắc tới Tướng gia cùng bọn sát thủ cấu kết ám sát Hoàng hậu. Còn có được một lệnh bài tượng trưng cho thân phận hộ pháp của đám sát thủ, nói rất chuẩn xác, cũng không giống như tùy tiện bịa đặt. Theo ý kiến của bổn vương, không bằng trước phái người đi âm thầm tìm hiểu, xem có thể có kẻ nào nghi ngờ tiếp xúc với Tể tướng, sau đó lại nghĩ biện pháp tra xét xem ông ta phải chăng có cất giữ lệnh bài của bọn sát thủ theo như trong thư nói, rồi lại tính tiếp."

"Lời củaVương gia thực khả thi." Trịnh Thiếu Sở gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Như vậy hiện tại bổn vương sai người đi điều tra bên ngoài phủ tể tướng thử xem, có lẽ ở ngoài Tướng phủ có người thấy qua người hoặc chuyện khả nghi."

Trịnh Thiếu Sở gật gật đầu, chỉ có thể như thế.

"Người đâu." Đức Thanh Vương gia hướng ra ngoài gọi.

"Tham kiến Vương gia." Quản gia béo ú từ bên ngoài tiến vào.

"Quản gia, đi tìm Từ Bưu đến đây." Từ Bưu là môn khách Đức Thanh Vương gia nuôi dưỡng, người này thân thủ bất phàm, nhưng dung mạo lại cực kỳ bình thường, khiến cho người ta sau khi nhìn qua cũng không nhớ được. Để cho hắn đi mật thám, là hết sức thích hợp.

"Thưa vâng." Quản gia chắp tay, lui ra ngoài.

Một lát sau, một nam tử thân mặc trang phục lam sắc tay áo hẹp đi đến. Hắn ta ước chừng ba mươi tuổi, vóc người trung bình, khuôn mặt quả nhiên bình thường đến mức làm cho người ta vừa thấy liền quên.

"Tham kiến Vương gia." Bộ pháp trầm ổn tiến lên phía trước, hướng tới Đức Thanh Vương gia ôm quyền hành lễ.

"Ừm." Đức Thanh Vương gia gật gật đầu, giới thiệu Trịnh Thiếu Sở ở bên cạnh cho hắn.

"Vị này là Trấn Bắc tướng quân."

"Tham kiến Trấn Bắc tướng quân." Từ Bưu xoay người hướng tới Trịnh Thiếu Sở ôm quyền nói.

Trịnh Thiếu Sở cũng gật gật đầu, nhìn ra được nam nhân bình thường này có lẽ không đơn giản.

"Từ Bưu, bổn vương hiện tại có chuyện cần ngươi đi làm." Đức Thanh Vương gia hướng tới Từ Bưu nói.

"Xin đợi Vương gia phân phó." Từ Bưu ôm quyền.

"Tốt." Đức Thanh Vương gia gật gật đầu, "Bổn vương muốn ngươi đến những vùng phụ cận tể tướng phủ bí mật dò la, xem mấy ngày nay có thể có kẻ khả nghi tiếp xúc với Tướng gia."

"Vâng, Từ Bưu hiểu." Từ Bưu khẽ gật đầu, sau khi hướng hai người ôm quyền thì rời đi.

Trịnh Thiếu Sở nhìn thân ảnh Từ Bưu rời đi sau đó quay đầu nhìn Đức Thanh Vương gia, chau chau mày nói :

"Hi vọng vị tráng sĩ này có thể dò la tin tức hữu dụng."

Đức Thanh Vương gia cũng gật gật đầu, có tin tức tất nhiên là tốt nhất. Nếu không chỉ sợ Hoàng thượng lại hạ lệnh với bọn họ.

Hai người câu có câu không vừa uống trà, vừa trò chuyện.

Trong thời gian hai người nói chuyện qua lại, sau nửa canh giờ, Từ Bưu đã trở lại.

"Thế nào? Có tin tức không?" Đức Thanh Vương gia vội vàng  hỏi.

Trịnh Thiếu Sở cũng quăng ánh mắt về phía Từ Bưu, tâm tình lo lắng không cần nói cũng biết.

"Hồi Vương gia, Tướng quân, thuộc hạ từ một gã bán rau hàng ngày trước cửa Tể tướng phủ dò la được, khoảng mười ngày trước, có một tên hắc y nhân đi vào tể tướng phủ, ước chừng nửa canh giờ sau mới đi ra. Theo lời gã ta nói, hắc y nhân kia đụng vào gánh rau của gã, cho nên gã mới có ấn tượng." Từ Bưu đáp.

Nghe hắn vừa nói như thế, Trịnh Thiếu Sở cùng Đức Thanh Vương gia hai người nhìn nhau, xem ra hiện tại trọng điểm là ở trên người tên hắc y nhân kia. Chỉ cần biết thân phận hắc y nhân kia, vụ án này liền có cơ hội phá giải.

"Từ Bưu, ngươi có dò thăm thân phận hắc y nhân kia chưa?" Đức Thanh Vương gia tiếp tục hỏi.

"Có." Từ bưu gật gật đầu, "Thuộc hạ mua chuộc một hạ nhân trong Vương Phủ, theo như hắn nói, từng nghe được Tướng gia gọi hắc y nhân kia là Tả hộ pháp. Sau đó thuộc hạ tiếp tục dò la thêm, Tả hộ pháp kia đúng là người của bọn sát thủ."

Đức Thanh Vương gia cùng Trịnh Thiếu Sở sắc mặt đồng thời trầm xuống, xem ra tin tức trên thư kia là thật.

"Từ Bưu, ngươi trước đi mang gã bán rau kia đến." Cần gã làm chứng.

"Thưa vâng." gật đầu rời đi.

Đức Thanh Vương gia quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiếu Sở, thần sắc ngưng trọng nói.

"Tướng quân, xem ra chúng ta cần xin lệnh của Hoàng thượng." Tiến hành lục soát Tể tướng phủ, cũng bắt giam Thu Mạc Ngôn điều tra.

"Được." Trịnh Thiếu Sở gật gật đầu, sự tình cuối cùng cũng có manh mối.

Không có nhận xét nào: