6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 173

Chương 173: Cầm phường tìm tri âm ( hạ )

Trong nháy mắt khi bạch y thiếu nữ nhìn thấy bạch y nam tử thì sửng sốt, sau đó đứng lên hướng tới hắn cúi chào. Gật đầu cười nhẹ nói :

"Đa tạ công tử tán thưởng."

Chủ quán cũng lấy lại tinh thần, thấy người tới cũng là một thân hoa y, khí thế phi phàm, phía sau còn đi theo vị hắc y nam tử giống như thuộc hạ, trong lòng biết người này khẳng định thân phận bất phàm. Lúc này tiến lên trước, hướng tới bạch y nam tử hành lễ:

"Chào công tử, không biết công tử có muốn xem cầm không?"

Bạch y nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần. Chính mình cư nhiên bởi vì một thủ khúc mà rảo bước tiến vào cầm phường này, thật sự là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Chỉ là vừa rồi y nghe cầm trong nháy mắt liền có một cỗ xúc động muốn quen biết người đánh đàn, hiện tại nhìn thấy người đánh đàn lại là một vị nữ tử thanh xuân, hơn nữa nụ cười của nàng khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, tựa như cảm giác ôn nhu của mẫu thân. Vì thế gật gật đầu, hướng tới cầm ở bốn phía nhìn nhìn. Sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên thanh cầm mới vừa rồi bạch y thiếu nữ gảy. Mắt đen thâm thúy hiện lên một tia ngạc nhiên:

"Cầm cô nương mới vừa gảy là Tiêu Vĩ cầm?" Danh cầm thượng cổ hiếm thấy.

"Đúng vậy." Thiếu nữ gật gật đầu.

Chủ quán nhìn lên, nguyên bản công tử trẻ tuổi này cũng là người biết cầm.

"Vừa rồi nghe tiểu thư đàn một khúc thật sự là giật mình, không biết tại hạ có thể có vinh hạnh cùng tiểu thư hợp tấu một khúc?" Ánh mắt bạch y nam tử dừng lại trên gương mặt của thiếu nữ. Thật là một vị nữ tử ôn nhu thanh nhã, ánh mắt trong suốt, khí chất như nước.

Bạch y thiếu nữ nghe thấy câu nói của bạch y nam tử hơi có chút kinh ngạc, liễu mi khẽ nhíu nhíu lại nhìn hắn. Như là không kịp phản ứng, chủ quán ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài điếm lại phát hiện rất nhiều người đều đang ở ngoài nhìn vào trong. Trong lòng biết đích thị là bị tiếng đàn của nữ tử hấp dẫn mà đến, trong lòng có chút vui, đây chính là quảng cáo sống. Lại nhìn trước mắt nữ mỹ, nam tuấn, nếu hai người này lại hợp đàn một khúc, vậy càng thêm chấn động rồi. Vì thế cười nói:

"Thấy công tử cũng là người biết cầm, có câu tri âm khó tìm, hôm nay khó được hai người gặp nhau, tiểu thư chi bằng liền cùng công tử gảy một bản, nói không chừng có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu."

Bạch y thiếu nữ nhìn nhìn bạch y nam tử, thấy bộ dạng y quả thật khí vũ hiên ngang, lại biết Tiêu Vĩ cầm, nghĩ đến có lẽ thật sự cũng là người đàn hay. Lại nghe thấy lời nói của chủ quán, vì thế gật gật đầu:

"Được, nếu công tử không chê."

Bạch y nam tử cười, tựa như tan chảy sông băng, cười đến tuấn mỹ phiêu dật. Hướng tới thiếu nữ chắp tay, khẽ vén bạc thần khêu gợi, thản nhiên nói:

"Có thể cùng tiểu thư hợp tấu, là vinh hạnh của tại hạ."

Dứt lời, ánh mắt thâm thúy của y đảo qua trong điếm, cuối cùng rơi xuống một bích tiêu trên kệ cầm. Bích tiêu này như phỉ thúy, toàn thân thông thấu, ánh lên ánh sáng óng ánh.

Chủ quán cùng bạch y thiếu nữ theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trong mắt có tươi cười.

"Công tử quả nhiên nhãn lực tốt, cây tiêu này là cây tiêu tốt nhất trong bản điếm. Tiêu này âm sắc thuần túy, cùng hợp tấu với Tiêu Vĩ cầm hẳn là vô cùng thích hợp."

Bạch y nam tử gật gật đầu, sau đó hướng tới chủ quán cười nhẹ nói :

"Chính là nó."

Chủ quán đi tới gỡ tiêu xuống, giao cho bạch y nam tử.

Bạch y thiếu nữ cũng một lần nữa ngồi xuống phía sau Tiêu Vĩ cầm, cùng bạch y nam tử nhìn một cái, sau đó gật gật đầu, hơi cúi đầu, ánh mắt chuyên chú vào cầm. Ngón tay mềm mại bắt đầu gảy cầm, một khúc không giống với khúc trước tuôn ra, không thanh linh, nhu hòa như lúc trước, thủ khúc này có chút vui vẻ, khiến người ta kìm lòng không đậu tâm tình cũng thay đổi tốt lên theo. Phía ngoài điếm, không biết lúc nào, đã có không ít người vây lại xem, thậm chí một số người đứng xem hòa vào trong khúc phong cũng khẽ nhịp nhịp theo. . . . . .

Bạch y nam tử thấy thế, cũng nhếch môi cười. Sau đó đem bích tiêu đặt ở bên môi, cùng hợp tấu với tiếng đàn của thiếu nữ. Tiêu âm mượt mà mềm nhẹ, u tĩnh trang nhã, lúc nhẹ nhàng lúc sôi nổi, hai người quả thật là hỗ trợ lẫn nhau, chẳng những tiếng đàn dễ nghe, càng khiến cho người nghe sản sinh ra hình ảnh, bọn họ phảng phất như hai Phượng Hoàng nhàn nhã bay lượn trên không trung, tự do mà linh động. . . . . .

Sau khi khúc âm rơi xuống, chỉ cảm thấy vẫn như cũ đưa người vào nơi tuyệt mỹ.

Bạch y thiếu nữ cùng bạch y nam tử nhìn nhau cười nhẹ, trong lòng đều sinh ra loại cảm giác hơi hơi tương tích. Liền giống như trong truyền thuyết  Bá Nha gặp được tri âm Chung Tử Kỳ, nhưng so với Bá Nha, bọn họ càng thêm may mắn. Bởi vì đối phương chẳng những biết cầm, thưởng thức cầm, gảy cầm.

"Hai vị quả nhiên là cao nhân mà." Chủ quán nhìn hai người tán thán nói, "Khúc nhạc chỉ có trên trời, nhân gian có mấy lần được thưởng thức? Hiếm có được nhị vị là người biết cầm, Tiêu Vĩ cầm cùng Bích Vân tiêu này không ít người nguyện xuất ngàn vàng đến mua, tại hạ cũng không bán đi. Bây giờ tại hạ nguyện ý để hai người chiếm tiện nghi một chút bán cho nhị vị, không biết ý nhị vị thế nào?" Cầm tốt cũng phải có người biết gảy cầm, mới có thể gảy ra những khúc khiến người ta kinh hỉ, mà hai vị này không thể nghi ngờ chính là người biết cầm, tin tưởng một cầm một tiêu này trong tay bọn họ có thể phát huy tác dụng rất tốt.

Bạch y nam tử cùng bạch y thiếu nữ hai mặt nhìn nhau, sau đó gật gật đầu. Sau khi mua được cầm cùng tiêu với giá cả ưu đãi, hai người cũng ra khỏi điếm, dự định phân hướng mà đi. Thế nhưng trải qua cùng hợp tấu khúc vừa rồi, trong lòng hai người bọn họ đối với đối phương đã có cảm giác không giống như trước.

Bạch y nam tử nhìn bạch y thiếu nữ một mình ôm Tiêu Vĩ cầm nhếch môi cười nhẹ, hướng tới nàng chắp tay nói :

"Tiểu thư một mình ôm cầm có nhiều bất tiện, tại hạ đưa tiểu thư hồi phủ được không?"

Bạch y nữ tử đồng dạng với hắn cũng có hảo cảm, thế nhưng là nữ hài tử mà để cho nam tử vừa mới quen biết đưa tiễn thật sự là không hợp lễ, vì thế gật đầu khéo léo từ chối  hảo ý của hắn:

"Đa tạ công tử, gia phó của ta trong chốc lát sẽ đến đón ta."

Bạch y nam tử vừa nghe có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ cười nhẹ nhàng hướng nàng cáo biệt:

"Vậy tại hạ đi trước một bước, tiểu thư sau này có duyên, lại cùng gảy một khúc."

Bạch y thiếu nữ gật gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn cùng với hắc y nam tử rời đi. Chỉ là lần sau, còn có lần sau sao? Đột nhiên có chút buồn bã.

Không có nhận xét nào: