"Thật
sự không nghĩ tới Lạc vương này lại có thể sẽ để mắt đến nữ nhi của lão già kia?"
Dạ
Lạc đi rồi, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, vén la trướng lên, thản nhiên nói.
Dạ
Thần gật gật đầu, hắn cũng hoang mang, bất quá có lẽ đây chính là duyên phận
giữa người với người đi. Tựa như hắn với Cửu nhi, lúc trước căn bản không ngờ
tới được tiểu oa nhi gặp mặt một lần cư nhiên sẽ trở thành kiều thê của mình.
"Cửu
nhi, nàng có trách ta đáp ứng yêu cầu của Dạ Lạc không?" Dạ Thần ngồi
xuống bên cạnh Lãnh Loan Loan, cặp mắt tím cẩn thận nhìn nàng hỏi. Tuy rằng Cửu
nhi không bị thương tổn, nhưng dù sao Thu Mạc Ngôn kia cũng thật sự cấu kết với
sát thủ đến ám sát nàng, là cừu nhân của bọn hắn. . . . . .
"Không."
Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, tựa vào vai Dạ Thần, thản nhiên nói. "Ta hiểu chàng
bởi vì chuyện của Thái hoàng thái hậu đối với Lạc vương vẫn cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa không muốn
mạng Thu Mạc Ngôn, cũng không buông tha cho lão. Hiện tại để cho lão ta lưu đày
đến biên cương với lão mà nói chỉ sợ so với chết càng khó chịu hơn." Một kẻ
quen thói quyền thế cùng phú quý phải trải qua cuộc sống so với bách tính bình thường
còn không bằng, chỉ sợ chính lão cũng không thể chấp nhận.
Dạ
Thần vuốt cằm, đúng là như thế.
"Như
vậy ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ xóa bỏ chức quan Tể tướng của lão, đem trên dưới Tể
tướng phủ đều cùng lưu đày." Về phần Thu Phỉ Nhi, vậy phải xem bản lĩnh
của Dạ Lạc.
"Ừh."
Lãnh Loan Loan gật gật đầu. Tể tướng đã giải quyết, bọn sát thủ đích thân động
thủ cũng không thể buông tha, huống chi nàng điều tra qua danh tiếng của đám sát
thủ kia cũng không tốt, chỉ nhận tiền không nhận người, tàn sát không ít người
vô tội, lưu bọn chúng không được.
"Kế
tiếp liền đến phiên bọn sát thủ." Môi anh đào vén lên, đôi mắt híp lại,
xẹt qua một đạo lãnh lệ quang mang.
Dạ
Thần gật gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt tím đồng dạng trở nên u ám. Bọn sát
thủ sớm nên trừ rồi, ừ, lần này liền một lần giải quyết hết đi.
Gió
đêm lướt qua, ngoài cửa sổ ánh trăng thanh lãnh lọt vào trong ô nhỏ, rơi đầy
đất ánh trăng ngân bạch.
"Thời
gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Dạ
Thần thu lại vẻ mặt lãnh khốc, hướng tới Lãnh Loan Loan cười nhẹ nói.
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, hai người cởi y phục, la trướng một lần nữa buông xuống,
lại là một phòng cảnh xuân kiều diễm.
Hôm
sau, Hoàng đế đột nhiên hạ chiếu bãi bỏ chức quan của Tể tướng Thu Mạc Ngôn,
tài vật Tể tướng phủ toàn bộ sung công, trên dưới Tể tướng toàn bộ đày đến biên
cương, nam làm nô, nữ làm tỳ, lập tức khởi hành rời khỏi Hoàng Thành.
Tuy
rằng chúng nhân đều không rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhớ tới hai
ngày này lén lưu truyền về chuyện Hoàng hậu bị ám sát cùng Tể tướng có liên
quan đến cũng có vài phần hiểu được.
Hoàng
Thành. Ngoài cửa thành
Mặt
trời chói chang treo lơ lửng trên bầu trời trong xanh, dương quang nóng bỏng
bao phủ đại địa, một mảnh sáng rực.
Gió
hè phất nhẹ lên, bóng cây lay động.
Người
Tể tướng phủ đều bị xiềng xích trói lại, phía sau là đám binh sĩ giắt binh
đao đang chuẩn bị áp giải bọn họ rời khỏi Hoàng Thành Nguyệt Diễm, hướng tới
biên cương.
Thu
Phỉ Nhi dùng bàn tay xiềng xích đỡ Thu Mạc Ngôn đã trở nên có vài phần suy yếu,
ánh mắt lại mang theo vài phần hi vọng quay đầu nhìn. Tính mạng của cha quả
nhiên đã giữ được, là y hướng Hoàng thượng cầu tình a? Mặc dù biết bọn họ bây
giờ thân phận là một trời một vực, không có khả năng ở cùng một chỗ. Nhưng nàng
vẫn như cũ hy vọng có thể trước khi rời đi gặp mặt y một lần, cho dù chỉ nói
câu cảm tạ cũng được.
Đát
đát đát. . . . . .
Sau
khi bọn họ đi không đến thời gian một nén hương, hai con ngựa từ phía sau đuổi tới.
"Đợi
chút ——"
Giọng
nói quen thuộc làm Thu Phỉ Nhi cả kinh, bỗng nhiên quay đầu lại.
—— Là huynh ấy!
Con
tuấn mã đuổi theo phía sau, một màu nâu, một màu trắng. Ngồi trên lưng con ngựa
màu trắng chính là Dạ Lạc, còn lại trên lưng ngựa nâu là tùy tùng của y.
Đám
binh lính thoáng cái rút đao ra, quay đầu lại, quát:
"Kẻ
nào?" Không phải là đến cướp tù chứ?
"Bổn
vương là Lạc vương." Ngựa dừng lại trước mặt đám lính, Dạ Lạc từ trên lưng
ngựa nhảy xuống, theo trong ống tay áo lấy ra lệnh bài vàng kim đưa tới trước
mặt bọn họ, trầm giọng nói.
Binh
lính vừa thấy, quả nhiên là lệnh bài của Lạc vương. Mọi người 'xoạt xoạt' hướng
hai người quỳ xuống.
"Tham
kiến Lạc vương."
"Đứng
lên đi." Dạ Lạc giơ giơ tay lên, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn về phía Thu
Phỉ Nhi, khi thấy hai tay nàng bị xiềng xích khóa lại, y phục, tóc tai có chút xốc
xếch, bộ dạng trở nên chật vật thì ánh mắt xẹt qua một tia đau lòng.
Huynh ấy rốt cuộc đã tới.
Thu
Phỉ Nhi khi nhìn thấy Dạ Lạc thì trong lòng kích động dị thường. Nhưng hiện tại
nàng lại không dám tùy ý mở miệng, cũng không thể mở miệng. Môi anh đào mím
thật chặt, chỉ cần trước khi đi nhìn thấy gặp mặt y lần cuối, nàng đã hài lòng
rồi.
"Không
biết Vương gia có gì phân phó? Có phải là Hoàng thượng có chỉ thị gì không?"
Binh
sĩ dẫn đầu ngẩng đầu nhìn Dạ Lạc, hai tay ôm quyền chắp tay hỏi. Dù sao lần này
tù phạm cũng không phải là người thường, kia chính là từng quyền khuynh một thời
- Tể tướng gia a, có lẽ ông ta còn có cơ hội trở mình, cho nên trên đường đi
trừ bỏ dùng xiềng xích khóa bọn họ lại thật cũng không làm khó bọn họ.
Dạ
Lạc nhìn gã một cái, lắc lắc đầu:
"Hoàng
thượng không có chỉ thị gì, là bổn vương cùng Tể tướng quen biết nhau, bây giờ
bọn họ phải rời đi, muốn đến tiễn bọn họ một đoạn, kính xin chư vị cấp cho
phương tiện."
Thu
Mạc Ngôn nghe Dạ Lạc vừa nói như thế quả thật kinh ngạc, lão cùng với Lạc vương
này có lẽ không có giao tình gì, y làm sao có thể vô cớ chạy tới tiễn mình? Mày
gắt gao chau lại với nhau.
"Đâu
dám, đâu dám, Vương gia xin cứ tự nhiên." Binh lính nào dám nói gì, ngoan
ngoãn giải những người khác qua một bên, để cho Dạ Lạc cùng Thu Mạc Ngôn ở một
bên nói lời tạm biệt.
"Tướng
gia." Dạ Lạc đi đến bên cạnh Thu Mạc Ngôn, hướng lão chắp tay, ánh mắt rơi
xuống trên người Thu Phỉ Nhi.
"Vương
gia." Thu Mạc Ngôn hướng tới Lạc vương khẽ gật đầu, nguyên không rõ lời
nói của y mới vừa rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt y nhìn nữ nhi, lập tức
hiểu rõ. Xem ra Lạc vương này là quen biết với nữ nhi.
"Tướng
gia, bổn vương có chuyện muốn nói với lệnh thiên kim, chẳng biết có được hay không?"
Thu
Mạc Ngôn lắc lắc đầu, hiện tại lão đã là tù nhân rồi, còn có cái gì được hay
không được, vì thế liền đi qua một bên.
Dạ
Lạc thật sâu nhìn Thu Phỉ Nhi, như muốn đem hình dáng của nàng khắc vào trong
đầu.
"Phỉ
nhi, ta nói ngắn gọn, Hoàng thượng tuy rằng đưa mọi người lưu đày đến biên
cương, nhưng nàng yên tâm, mọi người cứ việc đi đi, ta đã quan hệ với người bên
kia tốt rồi, bọn họ sẽ không làm khó mọi người. Đợi qua vài ngày nữa, chờ sự
tình lắng xuống, ta sẽ tới tìm nàng. . . . . ."
Thu
Phỉ Nhi không nghĩ tới y sẽ nói như vậy, trong lòng vừa là kinh ngạc vừa là
kích động. Hai tròng mắt xao động nhìn vào ánh mắt chân thành của y gật gật
đầu:
"Muội
tin tưởng huynh, muội sẽ chờ huynh."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét