6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 172

Chương 172: Cầm phường tìm tri âm ( thượng )

Phố phường tấp nập, dòng người hối hả.

Trời xanh mây trắng, nhìn đến vô tận.

Một chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi chạy ở ngã tư đường, tua rèm rũ xuống theo gió lung lay, vẽ nên thứ ánh vàng óng ánh. Rèm lụa ở mép cửa sổ bị hất lên, lộ ra một gương mặt mỹ lệ. Mày liễu mắt sáng, mũi ngọc môi đào, mâu quang đảo qua cảnh tượng náo nhiệt trên chợ, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

"Mẫu thân, mẫu thân, con muốn ăn kẹo hồ lô."

Đột nhiên, một âm thanh non nớt vọng tới.

Ánh mắt thiếu nữ theo âm thanh nhìn lại, thì thấy một cô bé mặc y sam đỏ kéo một phụ nữ trẻ tuổi không ngừng lắc lắc cánh tay nàng, ngún nguẩy yêu kiều.

"Được." Thiếu phụ ôn nhu cười cười, mua xâu đường hồ lô cho cô bé. Cô bé cao hứng nhận lấy đưa lên miệng cắn, sau đó nắm tay thiếu phụ hoạt bát rời đi.

Thiếu nữ phấn môi giương giương lên, vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào hai mẹ con rời đi, đột nhiên cũng muốn đi bộ một chút, vì thế hướng tới bên ngoài nhẹ nhàng nói:

"Dừng xe." Xe ngựa dừng ở trên đường phố.

Thiếu nữ mở cửa xe ngựa, xuống xe, quay đầu hướng xa phu đánh xe nói:

"Ta đi dạo một chút, ngươi trước hồi phủ đi."

"Tiểu thư, để nô tài đi theo người đi, bằng không nếu người xảy ra chuyện gì, lão gia còn không lột da nô tài sao." Mã xa phu vừa nghe thấy thiếu nữ muốn một mình đi dạo phố, khẩn trương nói.

Thiếu nữ nghiêng nghiêng đầu, để hắn đi theo còn có thể dạo phố được sao?

"Ngươi về trước đi." Nói xong, không hề cho mã xa phu cơ hội tiếp tục phản đối, tự mình đi về phía trước.

Mã xa phu thấy nàng rời đi thì lắc lắc đầu, đành phải đánh xe ngựa rời đi, trước về phủ bẩm báo cho lão gia.

Thiếu nữ một thân váy áo thúy lục, áo ngoài bằng lụa trắng, bên hông đeo một khối ngọc bội thượng đẳng. Bím tóc đen nhánh cột hai bên, giữa tóc cắm nghiêng một cây trâm bạch ngọc, vành tai xinh xắn đeo vòng tai phỉ thúy, tao nhã mà phóng khoáng. Giữa hàng lông mày, ý cười nhẹ nhàng, làm cho người ta vừa nhìn liền biết là tiểu thư khuê các gia giáo rất tốt.

Không ít người ánh mắt đều hướng về phía thiếu nữ, trong lòng nghi hoặc là cô nương nhà ai thanh tú động lòng người như thế? Hơn nữa nụ cười nhẹ trên mặt nàng khiến người ta nhìn thấy tâm tình cũng tốt lên theo.

Thiếu nữ một đường tùy ý ngắm, thẳng đến nhìn thấy một cầm phường thanh lịch. Ánh mắt của nàng vụt sáng ngời, thoăn thoắt tiến vào.

Điếm chủ hơi béo khi nhìn thấy ở cửa là một vị tiểu thư khí chất không tầm thường, lại thấy nàng lộ ra bên ngoài tay áo là đôi tay thon dài với mười ngón ngọc, nhận định nàng là người biết cầm. Cười cười tiến đến cạnh nàng, chỉ vào khu vực bày cầm giới thiệu:

"Tiểu thư là muốn xem cầm? Điếm của chúng tôi loại cầm gì cũng có. Bất luận tính chất, âm sắc đều là cực phẩm."

Thiếu nữ gật gật đầu, cũng không trả lời. Chỉ vừa đi vừa nhìn. Sau đó ánh mắt dừng lại trên một thanh cầm, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ:

"Đây là Tiêu Vĩ cầm?" Mâu quang cẩn thận đảo qua thân cầm, quả nhiên là một thanh thất huyền cầm, phía đuôi cầm còn có lưu vết cháy. Tương truyền Tiêu Vĩ cầm này tấu ra âm sắc cực kỳ êm tai.

Chủ quán gật gật đầu, nhìn về phía thiếu nữ ánh mắt càng thêm vài phần tán thưởng.

"Cô nương quả nhiên là người biết cầm, nhãn lực tốt, đây thật là Tiêu Vĩ cầm."

Thiếu nữ vừa nghe, trong mắt quang mang càng sáng. Đi đến bên cạnh Tiêu Vĩ cầm, từ dây cầm đến hình dáng kỳ chế, nàng đều nhất nhất xem qua. Cuối cùng nhịn không được khát vọng trong lòng, ngẩng đầu nhìn chủ quán nói :

"Điếm chủ, ta có thể chạm vào nó một chút không?"

Chủ quán nguyên là có chút khó xử, phải biết Tiêu Vĩ cầm này giá trị ngàn vàng, người bình thường căn bản không thể chạm vào. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành cùng mong chờ của thiếu nữ, gã không khỏi gật gật đầu.

"Được rồi."

"Cám ơn điếm chủ." Thiếu nữ cười tươi, hướng tới chủ quán cám ơn.

Chủ quán lắc lắc đầu, trên gương mặt hơi béo ý cười như Phật khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Tôi cũng là thấy tiểu thư chính là người biết cầm." Vừa nói xong, gã tiến tới cẩn thận đem Tiêu Vĩ cầm đặt trên cầm án ở bên cạnh, sau đó hướng tới thiếu nữ làm tư thế mời.

Thiếu nữ gật gật đầu, cẩn cẩn thận thận ngồi vào sau cầm án. Ngón tay nhỏ nhắn trước tiên kéo thử dây cầm một chút, quả nhiên âm thanh Tiêu Vĩ cầm phát ra không giống bình thường. Sau đó hơi nhíu mi, hai tay gảy cầm, khúc âm nhẹ nhàng động lòng người theo đầu ngón tay của nàng không ngừng tuôn ra, tiếng đàn u thanh, tựa như dẫn dắt người ta vào một nơi thế ngoại đào nguyên hoa cỏ rực rỡ. . . . . .

Bên ngoài cửa hàng, một bạch y nam tử đi theo phía sau là một hắc y nam tử ngang qua nơi này, lại nghe được bên trong mơ hồ truyền ra tiếng đàn thì ngừng lại cước bộ. Tiếng đàn kia dịu dàng tựa như một vị mẫu thân từ ái, giữa lúc giật mình, y tựa hồ nhớ tới lúc nhỏ, mẫu thân ôn nhu luôn dùng ánh mắt từ ái nhìn mình.

Hắc y nhân nhìn biểu tình của bạch y nam tử, trong lòng biết chủ tử là bị tiếng đàn này gợi lên chuyện cũ, thế nhưng không phủ nhận tiếng đàn này thật sự dường như có một cỗ ma lực, khiến người ta cả thể xác lẫn tinh thần đều bình tĩnh lại, phảng phất như bị sợi bông mềm mại bao bọc lấy. Đưa mắt nhìn lại, ngay cả nguyên bản dòng người nhộn nhịp trên thị trấn cũng bình tĩnh không ít, mọi người giống như đều say trong tiếng đàn này. . . . . .

Chủ quán hơi béo có chút giật mình với cầm kỹ thành thạo của thiếu nữ, còn có cảm tình biểu lộ tự nhiên trong tiếng đàn kia. Chỉ có người biết cầm, hiểu cầm mới có thể  đàn ra tiếng nhạc tuyệt vời như vậy.

Thiếu nữ sau khi đàn xong một khúc, mọi người tựa hồ còn nghe được âm hưởng của tiếng đàn đang quanh quẩn, thật lâu cũng không hồi được thần.

"Đàn thật hay. . . . . ."

Bạch y nam tử cất bước đi vào trong điếm, âm thanh từ tính hơi thanh lãnh phá vỡ không khí an tĩnh trong điếm.

Trong nháy mắt khi bạch y thiếu nữ nhìn thấy bạch y nam tử thì sửng sốt, sau đó đứng lên hướng tới hắn cúi chào. Gật đầu cười nhẹ nói :

"Đa tạ công tử tán thưởng."

Không có nhận xét nào: