6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 177

Chương 177: Thì ra là y ( nàng )

Dạ Lạc tiến vào, khi nhìn thấy bóng người đang lên tiếng thì sửng sốt:

"Là nàng ——"

Y không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp lại nàng, hơn nữa còn là ở loại địa phương này. Đôi mắt thâm thúy có chút phức tạp đảo qua nàng, đã thấy nàng hiện tại vẻ mặt lo lắng, hoàn toàn không còn nụ cười nhẹ thản nhiên như hôm qua.

"Là huynh ——"

Thu Phỉ Nhi cũng không đoán được lại ở chỗ này nhìn thấy vị bạch y nam tử kia, ánh mắt đảo qua Đức Thanh Vương gia ở bên cạnh y, nghĩ đến thân phận của y cũng là bất phàm. Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc thảo luận về y, trước tiên gặp phụ thân mới là quan trọng nhất. Thân ảnh của nàng nhoáng lên một cái, hướng tới Đức Thanh Vương gia nhẹ nhàng vấn an:

"Dân nữ tham kiến Vương gia."

Đức Thanh Vương gia lúc này mới phát hiện nữ tử hình như quen biết Dạ Lạc lại là nữ nhi của Thu Mạc Ngôn, lúc này hướng tới nàng gật gật đầu, thản nhiên nói:

"Thì ra là Thu tiểu thư."

"Thu tiểu thư?" Dạ Lạc nhìn Thu Phỉ Nhi, sau đó đem ánh mắt hướng về phía Đức Thanh Vương. "Vương thúc, vị Thu tiểu thư này là?" Sẽ là điều y nghĩ sao? Là nữ nhi của Thu Tể tướng?

Đức Thanh Vương liếc mắt nhìn Dạ Lạc, xem ra y đối với Thu Phỉ Nhi này hình như vô cùng cảm thấy hứng thú, đây cũng không phải là chuyện tốt, hiện tại Thu Phỉ Nhi nói trắng ra chính là tội thần, nếu thật sự chứng thực Thu Mạc Ngôn cùng kẻ khác cấu kết ám sát Hoàng hậu, chỉ sợ Thu Phỉ Nhi cũng khó trốn khỏi bị trừng trị.

"Vị Thu tiểu thư này chính là thiên kim của Tể tướng." Lại hướng tới Thu Phỉ Nhi giới thiệu Dạ Lạc, "Vị này là Lạc vương."

Thu Phỉ Nhi sửng sốt, vừa rồi nghe Dạ Lạc gọi Đức Thanh Vương gia là ‘ Vương thúc ’ thì trong lòng đã phỏng đoán, bây giờ nghe đến lời nói của Đức Thanh Vương gia thì trong lòng lại sáng tỏ. Chỉ là không nghĩ tới người cùng mình ở trong cầm phường hợp tấu khúc lại là một vị Vương gia, trong lòng có chút phức tạp khó hiểu, nhưng lễ tiết vẫn không thể mất. Nàng hướng tới Dạ Lạc ưu nhã vấn an, giọng nói thanh thúy như hoàng anh hót, nhưng lại mang theo vài phần yếu đuối:

"Dân nữ tham kiến Lạc vương gia."

"Đứng lên đi." Dạ Lạc khiêm tốn đỡ tay nàng, trong tròng mắt thâm thúy xẹt qua một đạo hào quang. Bộ dạng này của nàng khiến y cảm thấy không thoải mái, vẫn là bộ dạng nói đến cầm thì sáng chói, tấu lên một khúc thanh u uyển chuyển càng làm cho người ta yêu thích. Bất quá y cũng hiểu được nàng bây giờ bị vây trong hoàn cảnh nào, trong lòng không khỏi có vài phần thương tiếc.

Thu Phỉ Nhi theo lời đứng lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía Đức Thanh Vương cùng Dạ Lạc, có vài phần khẩn cầu:

"Hai vị Vương gia, không biết án tử của gia phụ Hoàng thượng có chỉ thị nào không?"

Dạ Lạc đối với chuyện lần này cũng không hiểu lắm, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Đức Thanh Vương.

Đức Thanh Vương liếc mắt nhìn y một cái, mới đưa mắt chống lại ánh mắt của Thu Phỉ Nhi. Khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

"Hoàng thượng đã giao án này cho bổn vương cùng Trấn Bắc tướng quân cộng thêm Đại Lý tư cùng nhau hợp thẩm."

Thu Phỉ Nhi nghe lời ấy, nửa mừng nửa lo, mừng là nếu hạ kết quả có thể để cho cha bình an hồi phủ tất nhiên tốt nhất. Nhưng lo cũng là sợ kết quả khiến người ta thất vọng.

"Vậy dân nữ hiện tại có thể thăm gia phụ không?" Ánh mắt van nài nhìn Đức Thanh Vương gia.

"Cái này ——" Đức Thanh Vương gia nhíu mi, theo lý thuyết Tể tướng là nghi phạm quan trọng, hiện tại không cho phép người nhà thăm tù. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt van nài này của Thu Phỉ Nhi, ông cũng không nói được chữ không.

"Vương thúc, để Thu tiểu thư gặp Tướng gia đi." Dạ Lạc thay Thu Phỉ Nhi hướng tới Đức Thanh Vương gia nói hộ.

Đức Thanh Vương gia liếc mắt nhìn y một cái, quả nhiên y cùng Thu Phỉ Nhi này có quan hệ. Được rồi, nếu cháu cũng đã cầu tình, ông tất nhiên cho y một phần mặt mũi. Vì thế ông khẽ gật đầu, hướng tới Thu Phỉ Nhi nói:

"Được rồi, nhưng không thể lâu quá."

"Cám ơn nhị vị Vương gia." Thu Phỉ Nhi vừa nghe đồng ý, vội vàng hướng tới hai người vấn an, vẫn không quên cảm kích nhìn về phía Dạ Lạc, sau đó dưới sự dẫn dắt của lao đầu nhà lao tiến vào bên trong.

Đợi sau khi thân ảnh kia hoàn toàn biến mất, Đức Thanh Vương mới quay đầu nhìn Dạ Lạc một cái, ý vị thâm trường mở miệng:

"Lạc nhi, con cảm thấy vị Thu tiểu thư kia thế nào?"

Dạ Lạc ngẩn ra, không biết ông tại sao lại hỏi như thế, mắt lóe lên, nhìn vào nơi Thu Phỉ Nhi biến mất nói:

"Thu tiểu thư ôn nhu hiền lành, là một vị nữ tử hiếm có."

Đức Thanh Vương gia nhìn ánh mắt sâu thẳm của y, sau một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng nói:

"Đáng tiếc, nếu Tướng gia thật sự cấu kết sát thủ ám sát Hoàng hậu, chỉ sợ Tể tướng phủ này trên dưới đều không thoát khỏi can hệ." Nếu y đối với nàng có tâm tư, vẫn nên nhanh chóng thu nhận đi.

Dạ Lạc sửng sốt, rất khó suy nghĩ một nữ tử không tầm thường như thế đột nhiên biến mất.

"Nếu hôm nay Thu Phỉ Nhi đến thăm Tướng gia rồi, chúng ta liền không đi nữa, ngày mai trực tiếp thăng đường thẩm án." Đức Thanh Vương gia nói với Dạ Lạc, "Lạc nhi hiện tại theo Vương thúc hồi Vương Phủ gặp Vương thẩm con đi."

Dạ Lạc nhớ tới Thu Phỉ Nhi, đột nhiên muốn cùng nàng gặp mặt lần nữa, vì thế hướng tới Đức Thanh Vương gia lắc lắc đầu:

"Vương thúc, điệt nhi còn có chút việc nhỏ muốn làm, Vương thúc về trước đi, đợi điệt nhi xong việc liền đi gặp Vương thẩm."

Đức Thanh Vương gia sao lại không nhìn thấu tâm tư của y, nhưng nếu y đã quyết định, đành phải gật gật đầu, rời đi trước.

Dạ Lạc đợi sau khi Đức Thanh Vương gia rời đi, liền cứ đứng như vậy ở cạnh cửa nhà tù, thẳng đến khi thân ảnh kia đi ra.

"Lạc vương gia?"

Thu Phỉ Nhi sau khi gặp phụ thân hai mắt đỏ hồng đi ra, nhưng không ngờ nhìn thấy Lạc vương còn ở bên ngoài, tựa hồ hình như đang đợi nàng, không khỏi có chút kinh ngạc.

Dạ Lạc nhìn thấy Thu Phỉ Nhi hai mắt phiếm hồng, trong lòng hiểu rõ hẳn là vì chuyện của cha nàng, hướng tới nàng hơi gật đầu, khẽ nói :

"Thu tiểu thư, có thể đi cùng tại hạ một chút không?"

Thu Phỉ Nhi khẽ gật đầu, cũng tốt, có lẽ Lạc vương gia có thể giúp được chuyện của nàng.

"Được."

Không có nhận xét nào: