Ánh
nắng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, cát bụi bốc lên trong chùm ánh sáng rực
rỡ.
Gió
vén lên la trướng hơi mờ, lộ ra dung nhan đang ngủ say của Lãnh Loan Loan. Nguyên
bản khuôn mặt trắng noãn giờ là một mảng trắng bệch, tóc tai hỗn độn trải trên
gối, tăng thêm mấy phần nhu nhược, khiến người ta kìm lòng không được thương tiếc.
Sau
khi chúng nhân rời đi, trong Long Tuyền cung là một mảnh yên tĩnh.
Dạ
Thần sau khi xác định bên ngoài không còn ai, thần sắc trên mặt bỗng nhiên biến
đổi. Vén áo bào lên, sải bước dài đi đến bên giường.
Mà
nguyên bản nên bị trọng thương thê thảm nằm trên giường Lãnh Loan Loan cũng
bỗng nhiên mở mắt ra, mâu quang sắc bén, mang theo bình tĩnh cùng ngạo nghễ hết
thảy đều ở trong lòng bàn tay nàng, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt hơi lo lắng
của Dạ Thần thì nhếch môi nở nụ cười. Sau đó ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống,
tóc mây cũng thuận thế nhẹ nhàng bay bay.
"Bọn
họ đều đi rồi." Đám thái y kia thật cũng không xem như lang băm, nàng quả thật
là sử dụng pháp thuật làm cho bọn họ sinh ra ảo giác, thấy được vết thương ở
gần tim, thương tổn đến tim, tỷ lệ có thể cứu được quả thật là không lớn.
"Ừm."
Dạ Thần nhẹ giọng nói, ngồi xuống mép giường vươn tay ôm nàng vào lòng. Nếu
không phải sớm biết là diễn trò, hắn còn tưởng rằng sẽ mất đi nàng. Cho nên kỳ
thật cảm xúc phẫn nộ này là chân thật.
"Lúc
nàng nằm ở chỗ này, ta còn thật sự nghĩ đến sẽ mất đi nàng."
Lãnh
Loan Loan nhếch môi cười, quan tâm của hắn khiến tim nàng ngọt ngào, giống như
ngâm trong đường. Vươn cánh tay thon dài ôm lấy hắn, đầu gối lên lồng ngực hắn,
nhẹ giọng trả lời:
"Chàng
sẽ không mất đi ta." Chỉ cần hắn không phản bội nàng, như vậy nàng tin
tưởng bọn họ sẽ ở bên nhau đến già.
"Đúng
rồi, hiện tại lão già kia cũng nên có hành động rồi."
"Ừ."
Dạ Thần gật gật đầu, "Vừa rồi có một tiểu thái giám hành vi lén lút rời
đi, nếu đoán không sai, y hẳn là thám tử Thu Mạc Ngôn cài vào trong cung."
Dạ
Thần buông Lãnh Loan Loan ra, ngồi cạnh nàng. Nói đến đây trong đồng tử màu tím
xẹt qua một đạo ngoan lệ, cư nhiên dám ở hoàng cung an bài người giám thị bọn
họ, xem ra Thu Mạc Ngôn này coi như sớm đứt đầu rồi.
Lãnh
Loan Loan gật gật đầu, nàng cũng cảm giác được.
"Hiện
tại, chúng ta sẽ chờ ‘ con mồi ’ tự mắc câu ." Nhìn xem lão già kia sẽ mang
đến cho bọn họ ‘ kinh hỉ ’ như thế nào đây.
Dạ
Thần cũng gật gật đầu, hắn có dự cảm, sự tình rất nhanh sẽ chấm dứt.
"Thần,
ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chốc lát. Chàng có muốn xử lý triều chính trước
không?" Giả bộ bị trọng thương cũng mệt chết người đi, huống chi nàng
nguyên bản rất thích ngủ.
Dạ
Thần nguyên là không muốn rời khỏi nàng, chỉ là ngẫm lại nếu muốn dọn sạch Thu
Mạc Ngôn, chỉ sợ còn phải chuẩn bị một chút, vì thế gật gật đầu, xoay người rời
đi.
Lãnh
Loan Loan sau khi nhìn hắn rời đi, lại lần nữa nằm lên giường, nhắm mắt thiêm
thiếp ngủ.
Ở
một nơi khác, thân ảnh lửa đỏ sau khi từ Hỏa Ảnh lâu bay ra, liền một đường
hướng tới hoàng cung.
Ánh
mặt trời bỏng mắt, tuy rằng cảm thấy có chút nóng bức, nhưng thân ảnh của hắn
vẫn không ngừng lại. Tránh được tầm mắt thị vệ ngoài hoàng cung, hắn sử dụng
khinh công bay vút qua tường thành cao cao của hoàng cung, rơi xuống một nơi
yên tĩnh. Nơi này trụ đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, đá xanh lót đường trong
sân viện rộng rãi, trồng nhiều loại cây cối, còn có một cỗ dược vị nhàn nhạt kéo
dài, vừa ngẩng đầu, phượng mâu hẹp dài nhìn lên cánh cửa rộng mở của gian phòng,
ơ hơ, hắn cư nhiên đi tới ngự y viện. Đang muốn rời đi hướng tới Long Tuyền
cung, nhưng không ngờ xa xa thấy một đám thái y mặt ủ mày chau đi về hướng bên
này. Lập tức, hắn núp vào.
"Lý
Thái y, ngài nói chúng ta phải làm sao bây giờ đây?"
Nói
chuyện là một thái y vóc người hơi béo, ông để râu, trên khuôn mặt tròn trịa tràn
đầy lo lắng, con ngươi kia tựa hồ cũng không có thần thái.
"Đúng
vậy a, Lý thái y, ngài nói bị kiếm đâm trúng chỗ yếu hại, nàng, nàng còn có thể
sống không?" Một thái y khác cao gầy cũng tiếp lời nói, trong mắt đồng
dạng là lo lắng vạn phần.
"Đúng
vậy a, Đúng vậy a."
".
. . . . ."
Những
thái y khác đều phụ họa nói theo, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là vừa lắc
đầu vừa thở dài.
Người
bị hỏi chính là ngự y đứng đầu thái y viện Lý Cốc Diêu, chỉ thấy ông ta ước
chừng năm mươi tuổi, một thân thanh sam, ống tay áo rộng mở, chỉ là giữa cặp
chân mày kia vẫn nhíu lại, từ sau khi rời khỏi Long Tuyền cung liền không thả
lỏng. Hiện tại lại nghe thấy các đồng liêu truy vấn, mày liền chau càng chặt
hơn. Ông làm sao biết phải làm như thế nào chứ? Bọn họ lo lắng sợ hãi, chẳng lẽ
ông sẽ không sao? Vừa nghĩ tới thâm chí có khả năng liên lụy đến người nhà, ông
liền càng mím chặt môi.
"Lý
Thái y?"
Mọi
người thấy ông vẫn nhíu lại lông mày nhưng không lên tiếng, lại nhịn không được
toàn bộ đều nhìn ông ta. Nghĩ rằng bộ dáng mày chau chặt chẽ này của ông, chẳng
lẽ là suy nghĩ đối sách bất thành?
Lý
Cốc Diêu ngẩng đầu lên, ánh mắt quét về phía chúng thái y, lắc lắc đầu.
"Chư vị đồng liêu, lão phu hiện tại cũng không có biện
pháp. Cũng như Quý thái y nói đâm trúng chỗ yếu hại muốn cứu sống cơ hội căn
bản cực kỳ nhỏ bé, tương đương là muốn chúng ta nắm chặt thời gian cướp người cùng
Diêm Vương a."
"Vậy
——"
Nghe
được ông vừa nói như thế, chúng thái y lại ngây ngốc.
"Trước
mắt, chúng ta cũng chỉ có thể suy nghĩ biện pháp bảo toàn từng ngày một. Nếu Hoàng
hậu nương nương thật sự kéo dài không được nữa, cũng chính là kiếp số của chúng
ta đã đến."
Thở
dài thật sâu nói, sau đó ông lướt qua mọi người hướng về phía trước.
Mọi
người vừa nghe xem ra đã xong rồi, cũng đều ủ rũ đi theo.
Đợi
sau khi bọn họ rời đi, Văn Nhân Tiêu từ phía sau giả sơn bước ra ngoài. Phượng
mâu hẹp dài híp lại, tuấn mi chau lại rất chặt, nghe lời nói của đám thái y này
hình như Hoàng hậu thật sự bị đâm, hơn nữa đã là mệnh một sớm một chiều rồi.
Thế nhưng hắn vẫn không thể tin, đôi môi mỏng khêu gợi nhếch lên, sau khi nhìn
quanh bốn phía thấy không có người, thân ảnh lửa đỏ lại là nhoáng lên một cái,
thẳng hướng đến Long Tuyền cung.
Long
Tuyền cung, ánh mặt trời càng ngày càng nóng bỏng, Lãnh Loan Loan mở mắt nhìn đỉnh
la trướng, khí trời như thế này nàng thật sự không thể nào tiếp tục ngủ được,
nóng a, nếu có điều hòa thì tốt rồi, đáng tiếc ở nơi này lại là ý tưởng xa xỉ.
Đang lúc cảm thán, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, nếu
nàng là người bình thường, chỉ sợ sẽ không thể dễ dàng phát hiện. Thế nhưng
nàng bây giờ là người giả bộ bệnh nặng, không thể lên tiếng. Vì thế liền nhắm
hai mắt lại, bình tức chờ người nọ tới
gần.
"Chẳng
lẽ thật là bị đâm sao?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét