Chương
55: Gặp phải phiền toái
Tử Vũ
thực thuần khiết gật đầu cười nói: “Được, bất quá con cá này của ta mười hoàng
kim tệ một con, ngươi ăn của ta bảy con, tổng cộng bảy mươi hoàng kim tệ. Thanh
toán tiền cơm của ngươi, ngươi còn thiếu ta sáu mươi ba hoàng kim tệ, bản nhân buôn
bán nhỏ, mời ngươi trả tiền trước, về phần ngươi muốn ăn bao nhiêu nữa, niệm tình
chúng ta quen biết, chiết khấu cho ngươi mỗi lần mua hàng.”
Kỹ
thuật nướng hiện đại, khác với phương pháp mỹ vị của thế giới, một mình một cõi,
không có phân hiệu, muốn mười kim tệ, thật là có điểm ủy khuất tay nghề của
mình.
Trầm
mặc, một lát sau, Liệt Hỏa đột nhiên cười ha ha, vươn tay ôm thắt lưng Tử Vũ, đối
với Ứng Thanh Liên kia cứ gọi là đắc ý. Tử Vũ thì tươi cười ngọt nhìn chằm chằm
Ứng Thanh Liên, chìa tay vô cùng cao hứng chờ Ứng Thanh Liên trả tiền.
Ứng
Thanh Liên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tử Vũ nói: “Lão bà, nàng thực bất công mà.”
Tử Vũ
thực vô tội nhún nhún vai nói:“Không có biện pháp.”
“Nàng......”
“Thơm
quá, thơm quá.” Ứng Thanh Liên mới bắt đầu nói, đột nhiên một giọng nói già nua
truyền đến, ba người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một lão nhân râu bạc liền ngồi
xổm trước mặt ba người, cầm lấy cá nướng đang ở trong tay Tử Vũ, ăn đến râu mép
vểnh lên.
Trong
nháy mắt Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn lại không phát
giác được lão nhân này tới như thế nào, tới đây khi nào, một chút cảm giác cũng
không có. Tình huống như thế, nếu không phải là đối phương quá yếu, không có
yêu lực, thì chính là đối phương quá mạnh mẽ, bọn hắn phát hiện không được, hiển
nhiên, tốc độ như thế, nhất định là loại thứ hai. Lập tức Liệt Hỏa cùng Ứng
Thanh Liên trao đổi một ánh mắt, âm thầm tăng đề phòng, tuy rằng không biết bọn
hắn làm sao lại ăn ý như thế.
“Gia
gia, cháu là muốn người tới giáo huấn bọn họ, không phải muốn người tới ăn đâu.”
Ba người cộng thêm một lão nhân không rõ lai lịch đều còn chưa nói gì, bên bờ
biển một tiếng rống cực độ giận dữ đột nhiên truyền đến, cùng với tiếng bước
chân phẫn nộ xông tới.
Tử Vũ
nghe tiếng không khỏi xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam hài tử mười một mười
hai tuổi, một thân y sam trắng hồng, hai chân trần, ngũ quan rất tinh xảo, rất
xinh đẹp, chỉ là lúc này bộ mặt vặn vẹo, toàn thân đang bốc hỏa vọt tới, ánh mắt
phẫn nộ kia gần như muốn trực tiếp thiêu trụi bọn họ. Tử Vũ không khỏi âm thầm
nhíu mày, bọn họ lúc nào thì đắc tội tổ tông không biết tên này đây?
“Đau,
đau, ai nha, tiểu tôn tử của ta, ngoan, ngoan, buông tay, gia gia không ăn nữa,
không ăn nữa.” Lão nhân bị kéo đến khóe miệng dựng đứng, một bên xin tha, một
bên len lén giấu cá nướng của Tử Vũ vào trong tay áo.
“Xin
hỏi, nhị vị có gì chỉ giáo?” Nhìn tình huống này, Liệt Hỏa hơi hơi nhíu nhíu
mày lên tiếng nói.
“Khụ,
khụ.” Râu bạc lão nhân ho khan hai tiếng, vỗ vỗ tôn tử phá hỏng uy nghiêm, sắc
mặt nghiêm túc nhìn ba người bọn Tử Vũ nói: “Những con cá này là tôn tử ta nuôi,
các ngươi không được sự đồng ý của chủ nhân, tự mình ăn trộm, phạm vào quy luật của Thuỷ tộc ta, ấn luật chấp
hành tiên hình.”
Tử Vũ
cùng Liệt Hỏa nghe vậy, nhất thời đồng loạt trừng mắt nhìn Ứng Thanh Liên. Con
cá này chính là cá ngon Ứng Thanh Liên đi bắt. Ứng Thanh Liên thì nhíu mày,
phong độ cực cao nghiêng mắt nhìn về phía mặt nước, làm như không phát hiện ánh
mắt phẫn nộ của hai người. Hắn lội xuống nước liền thấy một đám cá bơi lội bên
trên, thấy hắn bắt cũng không trốn, cái đuôi lại béo khỏe đáng yêu, ai biết là do
người nuôi, thực buồn bực mà.
“Đánh
bọn họ ba trăm roi.” Nam
hài nhất thời nói xen vào, hung tợn trừng mắt nhìn ba người.
“Ba
trăm roi? Tiểu Vân, bọn họ chịu không nổi.” Lão nhân có vẻ tương đối chính trực.
“Bọn
cháu không biết không có tội, lão gia gia, bọn cháu cũng không biết đám cá này
là do tôn tử của người nuôi, người tha cho bọn cháu một lần được không?” Làm
nũng, nhìn sắc mặt, Tử Vũ tin chắc diễn tốt.
“Không
được, ta muốn báo thù cho bầy cá của ta.” Nam hài được gọi Tiểu Vân lòng đầy
căm phẫn, hơn nữa lúc nhìn thấy trên mặt đất chỉ còn lại xương cá, phẫn nộ kia càng
thêm lan tràn, giống như không phải ăn cá hắn nuôi, mà là ăn thịt của hắn vậy.
Khó
được hôm nay tâm tình tốt khai hải lùa cá đến bờ biển hóng chút gió, không chú
ý một cái đã bị ăn, đây quả thực tức chết hắn mà, bảo bối nuôi nhiều năm cứ như
vậy không còn, hắn không lột da ba kẻ này, quả thực làm mất mặt Thuỷ tộc. Bởi vậy
lúc này, Tiểu Vân chính là thần sắc hung ác muốn Tử Vũ nợ máu trả bằng máu, túm
râu lão nhân dùng sức kéo, không cho phép nương tay.
Lão
nhân một bên đau thẳng hít vào, một bên hung hăng gật đầu nói: “Ta quản ngươi
có biết hay không, ăn trộm chính là ăn trộm, tiên hình các ngươi chịu không nổi,
như vậy đi, niệm tình lão nhân gia ta mềm lòng nhân hậu, cầm tù bọn ngươi trong
Thuỷ tộc cung của ta, xem biểu hiện thiết định kỳ hạn.” Dứt lời căn bản không
trưng cầu sự đồng ý của ba người Tử Vũ, Liệt Hỏa, Ứng Thanh Liên, vung tay lên,
đứng dậy liền hướng biển rộng mênh mông đi đến.
Chờ
ba người bọn Tử Vũ phát hiện, một chút giãy dụa cũng không làm được, giống như
thân thể hoàn toàn bị trói buộc, như con rối gỗ bị kéo theo cước bộ của lão
nhân. Tử Vũ không khỏi cảm thấy kinh hãi, bên cạnh Liệt Hỏa đem hết toàn lực
cũng chỉ có thể duỗi tay nắm lấy tay Tử Vũ, thân bất do kỷ hướng biển rộng đi đến.
Tiểu
Vân nhất thời mắt phóng hung quang hung tợn nói: “Hừ, ta muốn các ngươi hảo hảo
'hưởng thụ'.” Vừa theo lão nhân liền hướng biển rộng mà đi.
Lão
nhân kéo tay tiểu nam hài, đi tới bờ biển, vung tay lên, mặt biển mênh mông nháy
mắt phân ra một đại đạo, nước biển cuồn cuộn bên trên, như bức tường thủy tinh.
Tử Vũ
chấn động mở to hai mắt, phân hải xuất đạo, sức mạnh thật cường đại. Ngay cả Liệt
Hỏa cùng Ứng Thanh Liên cũng kinh sợ, sức mạnh của biển lớn yêu lực bình thường
há có thể khống chế, lão nhân này rốt cuộc là ai?
Thân
bất do kỷ bị mang vào trong nước, nước biển sau khi mấy người đi qua rất nhanh
khép lại, toàn bộ mặt biển khôi phục tĩnh lặng không sóng. Chỉ là đã tiến vào
biển sâu Tử Vũ không biết, bọn họ sau khi vừa vào trong biển, sóng lớn nhộn nhạo,
biển khơi mênh mông không bến bở, dần dần nhạt màu, biến mất trong không khí, vừa
rồi vẫn là một hải vực, lúc này biến thành sơn địa cùng rừng cây, giống như cảnh
tượng bọn họ nhìn thấy hai ngày trước.
Trong
vòng mười vạn dặm quanh Yêu Đô không có hải vực, biển lớn này từ không trung xuất
hiện, lại biến mất trong không khí, không biết nó là biết di động, hay là có người
cố ý làm ra.
Lúc
này, vẫn đuổi bắt bọn họ - Yêu Đô vệ đội - mới vừa nương theo khí tức đuổi đến,
liền phát hiện trong nháy mắt khí tức gì cũng không có, ba người đã lặn mất
tăm.