Chương
58: Quân nô
Huyền
Vũ Vương trẻ tuổi ngồi trên ghế lưu ly tử kim, lạnh lùng nói: “Bổn phận của
quân nô chính là tiêu khiển cho toàn bộ binh lính, nếu muốn thoát khỏi thân phận
này, có thể, thắng qua một trăm trận, toàn bộ tội lỗi miễn sạch.”
Tử Vũ
vừa nghe hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, Liệt Hỏa bản lĩnh không kém, thắng một trăm
trận thì không có vấn đề.
Nàng
còn chưa nghĩ xong, Huyền Vũ vương ngay sau đó không nhanh không chậm nói: “Phía
dưới toàn bộ đều là Yêu giới tội ác cùng cực chi đồ, tội phạm tiếng tăm lừng lẫy trên bảng truy
kích, đến tận bây giờ, chưa từng có ai có thể thắng liên tiếp một trăm trận,
nhiều nhất là bốn mươi chín trận.” Lời nói bình thản đích thị vân đạm phong
khinh, nhưng lọt vào trong tai Tử Vũ là lông tóc dựng đứng, từ đáy lòng dâng
lên một cỗ hàn khí.
Quay
phắt đầu nhìn về phía giữa sân, quả nhiên vẻ mặt Liệt Hỏa không tính là thoải
mái. Cái loại thận trọng này cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy qua trên người
Liệt Hỏa, đây là lần đầu tiên. Tử Vũ tuy rằng ngoài mặt như trước không tiết lộ
cảm xúc gì, nhưng trong lòng đã có chút khẩn trương.
“Tiểu
thúc, thúc tìm Tiểu Vân sao.” Tử Vũ tâm tình đang phập phồng trầm bổng, một giọng
nam thanh thúy truyền tới, mang theo chút kính nể cùng sợ sệt, chính là họa
nguyên lúc đầu, chủ nhân của đám cá kia, Tiểu Vân.
Huyền
Vũ Vương quét mắt liếc Tiểu Vân nơm nớp lo sợ một cái, lạnh lùng nói: “Biết sai
chưa?”
Tiểu
Vân cực yếu ớt cúi đầu thấp giọng nói: “Tiểu Vân biết sai rồi, Tiểu Vân không
nên giựt giây gia gia, tự mình định tội bọn họ, bắt người tới nơi này, mà không
để cho tiểu thúc định đoạt.”
Huyền
Vũ Vương thản nhiên hừ một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Diện bích tư mười
ngày.”
“Vâng,
Tiểu Vân đã biết, đa tạ tiểu thúc.” Thái độ cung kính như vậy, kia đâu giống Tiểu
Vân kiêu ngạo cùng cực.
Tử Vũ
nghe lời này xem như đã hiểu được, bắt Liệt Hỏa đến nơi này làm quân nô chính
là tiểu tử này, không phải là ăn cá nó nuôi thôi sao, thực ác độc, lại càng
thêm hiểu được ý tứ của Huyền Vũ Vương này, thực thật sự nói cho nàng, hắn
không biết. Nhưng không biết thì thế nào, định tội quá nặng thì thế nào, nơi
này là thiên hạ của hắn, cho dù là sai, hay đúng, tại địa giới một tay che trời
này, đừng nghĩ công bằng, công chính gì đó. Hắn quang minh chính đại nói cho
nàng biết, đây là cường quyền xã hội, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn muốn.
“Định
nói gì?” Huyền Vũ Vương nhìn Tử Vũ quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái, trầm
giọng nói.
Tử Vũ
nhíu mày đồng dạng lạnh lùng nói: “Ý của ngươi đã muốn bỏ qua, ta còn nói cái
gì đây.”
Trong
mắt Huyền Vũ Vương quang mang tán thưởng chợt lóe lên, cười lạnh nói: “Hiểu được
là tốt, sinh sự với ta, có hậu quả gì thì tự chịu.”
Tử Vũ
thì căn bản không thèm nhìn, quay đầu ghé vào trên thủy tường nhìn Liệt Hỏa ở
giữa sân. Thủy tường này cũng không biết bên trong có sức mạnh gì, lại đem động
tác của đối thủ Liệt Hỏa phóng đại để nàng có thể xem rất rõ ràng, khiến cho
nàng càng xem càng thêm sốt ruột.
Oanh,
sau khi Yêu Kiếm bạch sắc quang mang đại thịnh, Liệt Hỏa thở hổn hển đứng giữa
sân, đối thủ của hắn bò ở bên chân, cũng không đứng lên.
“Tiểu
tử này thắng ba trận rồi,
thực đáng tiếc một ngày chỉ có thể đánh một lần, nếu không......” Tiểu Vân đối
với Liệt Hỏa nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.
Tử Vũ
nghe thấy lời này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đối thủ đều mạnh như vậy, nếu
đánh tiếp, Liệt Hỏa khẳng định chịu thiệt, mà chịu thiệt này chính là mất mạng nha,
chỉ một trận nên cái gì cũng đều xong rồi.
“Thêm
một trận.” Âm thanh lạnh như băng đột nhiên truyền đến, vốn bởi vì tỷ thí xong binh
lính cạnh kỹ tràng chuẩn bị tan cuộc, ngẩn người sau đó oanh một tiếng khen
hay, thần thái hưng phấn, huyết tinh mà lại dữ tợn.
Tử Vũ
nghe vậy cấp tốc xoay người nhìn Huyền Vũ Vương, Huyền Vũ Vương thản nhiên quét
mắt liếc Tử Vũ một cái, hàm ý trong ánh mắt kia, làm cho Tử Vũ gắt gao nắm chặt
quyền đầu. Đây là nàng đã khiêu khích lão Huyền Vũ Vương, phải chịu trừng phạt,
mà trừng phạt này lại rơi xuống trên người Liệt Hỏa.
Quyền
đầu nắm chặt răng rắc vang lên, răng Tử Vũ cắn đến suýt nữa gãy ra, Huyền Vũ Vương
lạnh lùng nhìn Tử Vũ, ánh mắt lạnh băng mà tuyệt tình.
Một
lúc lâu, Tử Vũ cái gì cũng không nói, quay đầu đi nhìn Liệt Hỏa lại bắt đầu trận
thứ hai. Tấm lưng thẳng tắp cùng cái đầu ngẩng cao, không có cầu xin, không có
bi thương, càng thêm không có kinh hoảng thất thố, có chính là kiên định cùng
thiết cốt tranh tranh.
Ánh mắt
lạnh băng lẫn kinh ngạc của Huyền Vũ Vương lại lần nữa chợt lóe lên, sau đó lạnh
lùng nở nụ cười. Nữ nhân này quá xem xét thời thế, tuổi nhỏ như vậy đã biết khi
nào thì có thể tranh, đối với người nào có thể tranh, đối với người nào cần thỏa
hiệp, rất khôn khéo, khiến hắn nghĩ chỉ cần nàng lại nói thêm một câu bất kính,
thì thêm một trận trừng phạt, dứt khoát thất bại.
Thế
giới này kẻ ngu dốt quá nhiều, chân chính khôn khéo chỉ một vài người, mà hiện
tại, xem ra hắn đã gặp gỡ một người.
“Không
sợ hắn chết?” Trong lời nói lạnh băng mang theo chút hứng thú.
“Hắn
sẽ thắng.” Ba chữ kiên định, âm vang hữu lực.
“Tín
nhiệm hắn như vậy?” Huyền Vũ Vương nổi lên chút hứng thú.
Tử Vũ
không quay đầu, chỉ nhìn Liệt Hỏa gian nan bính đấu, gằn từng chữ một: “Nếu
ngay cả cái này cũng sống không được, như thế sớm hay muộn cũng là chết mà
thôi.” Nàng không phải mù quáng tin tưởng Liệt Hỏa sẽ thắng, mà là lựa chọn tin
tưởng, Liệt Hỏa biết cái giá của thua, hắn thua không được, cho nên, chỉ có thắng.
Hỏa
quang hừng hực từ trên người Liệt Hỏa tỏa ra, rõ ràng không có gì, nhưng khiến mọi
người đều có thể cảm giác được ngọn lửa nóng bỏng kia, ở trên người Liệt Hỏa nở
rộ, xâm lược như hỏa. Muốn hủy diệt địch nhân, trước thiêu cháy chính mình.
Tử Vũ
thấy vậy không khỏi cười khẽ, bởi vì không thể chết được, bởi vì lòng có vướng
bận, cho nên, cho dù ở trong gian nan, Liệt Hỏa cũng sẽ thắng.
Kinh
thiên kiếm khí, cuồng liệt hỏa diễm, thân hình đảo xuống, khiến cho chưa từng
có một ngày chiến hai trận, hoàn toàn sôi trào. Lấy nhược địch cường, mà có thể
sừng sững không ngã, đây là một trận quyết đấu kinh điển.
Nhìn
giữa sân thân thể Liệt Hỏa chống đỡ không được ngã xuống, Tử Vũ còn chưa kịp gọi,
bên cạnh Liệt Hỏa đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ, áo trắng lụa mỏng, vóc dáng thướt
tha, khí chất cao nhã, nhẹ nhàng đỡ Liệt Hỏa lên, vẻ mặt quan tâm nhỏ nhẹ, động
tác thân mật mà phóng khoáng. Tử Vũ nhất thời tâm tình khẩn trương không còn, mặt
đen trừng mắt nhìn hai người giữa sân.
Tiểu
Vân không dám tự tiện chuồn mất, phồng má thì thào nói: “Lục tỷ sao lại nhìn
trúng tiểu tử này rồi, nhãn quang gì đây chứ.”
Tử Vũ
vừa nghe liếc mắt quét về phía Tiểu Vân, Tiểu Vân bị ánh mắt lạnh băng của Tử Vũ
đảo qua, rùng mình một cái, khi nhìn lại, trên mặt Tử Vũ lại không có hàn ý
băng lãnh kia, không khỏi hồ nghi nhíu mày.
“Ta có
thể gặp hắn một lát không?” Tử Vũ sắc mặt bình tĩnh nhìn Huyền Vũ Vương.
Huyền
Vũ Vương lạnh lùng lắc đầu nói: “Hạ nhân trong cung, không thể cùng người ngoại
hải tiếp xúc.”
Tử Vũ
vừa nghe không khỏi âm thầm nhíu mày, nhưng không nói gì. Huyền Vũ Vương thấy vậy
ra vẻ thờ ơ nói: “Thủy Tinh cung các nơi đều có cấm chế, bất cứ yêu lực gì cũng
đều có thể phát hiện, nếu muốn vụng trộm đi, đừng trách bổn vương đã không nhắc
nhở ngươi.” Dứt lời vung tay áo bào, đứng dậy đi ra ngoài.
Tử Vũ
lông mày nhăn lại, lại lần nữa mắt nhìn Liệt Hỏa được mỹ nữ dìu rời đi, quay đầu
chống lại ánh mắt Tiểu Vân nghi hoặc nhìn chẳm chằm nàng, đột nhiên ghé vào bên
tai Tiểu Vân ác thanh nói: “Nếu hắn không có chuyện gì thì thôi, nếu có chuyện,
ta đem ngươi làm canh.” Dứt lời theo Huyền Vũ vương rời đi, để Tiểu Vân tức đến
đỏ mặt tía tai, quăng lại tại chỗ.