Chương
67: Phát xuất
Tử Vũ
lắc mình một cái chắn ở trước mặt Huyền Vũ vương, sắc mặt xanh mét cả giận nói:
“Dựa vào cái gì?”
Huyền
Vũ vương mi sắc bất động nói: “Dựa vào ta cao hứng.”
Tử Vũ
nghe vậy tức đến muốn giết người, ngón tay khẽ động, không chút suy nghĩ dùng hết
toàn lực phát xuất kiếm khí hướng Huyền Vũ vương đánh tới, thế như tia chớp, sức
mạnh kinh người.
Gây
khó dễ cho nàng thì không sao, nàng hận nhất là gây khó dễ cho Liệt Hỏa. Cả đời
này không có ai yêu thương muốn trân trọng nàng, người ngoài, thân thích, bạn
bè đối xử với nàng đều dối trá vạn phần, duy chỉ có sau khi đến Yêu giới này, Liệt
Hỏa đối với nàng là chân thật nhất, quan tâm nhất, trân trọng nàng, cõi lòng băng
giá vì Liệt Hỏa mà trở nên ấm áp. Ức hiếp nàng thì không sao, có thể nhịn liền nhịn,
có thể cho qua liền cho qua, nhưng ức hiếp Liệt Hỏa, nàng sẽ không cho phép, cũng
không được phép.
Huyền
Vũ vương thấy Tử Vũ không ngờ lại động thủ với hắn, khóe miệng không khỏi lạnh
lùng cười. Đã sớm muốn thử xem nàng ta thâm sâu bao nhiêu, chỉ là không có cớ,
hôm nay tự bản thân đụng vào, vậy hắn phải xem xem Tử Vũ nhìn không thấu này rốt
cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Bàn
tay phất lên, một khối sức mạnh thủy sắc từ hư không tập hợp lại, một quầng
sáng trong nháy mắt như bức tường chắn ở trước người Huyền Vũ vương, cùng lúc với
kiếm khí phát ra không thể ngăn trở kia của Tử Vũ. Chỉ thấy trong nháy mắt
quang hoa lưu ly, chói mắt sinh hoa, âm thanh vỡ vụn thanh thúy vang lên.
Bức
tường làm bằng nước kia sau một kiếm khí của Tử Vũ không ngờ lại vỡ vụn, Huyền
Vũ vương mặt không chút thay đổi đưa tay sờ sờ cổ, một tia máu nhàn nhạt xuất
hiện. Tốc độ thật nhanh, sức mạnh thật kinh người, không ngờ lại có thể đâm vỡ
bức tường nước, đả thương hắn.
“Được,
hôm nay nếu ngươi đánh thắng ta, ba người các ngươi muốn đi hay ở, cứ tự
nhiên.” Huyền Vũ vương liếm liếm máu tươi trên ngón tay, sắc thái cuồng vọng lóe
lên trong mắt.
“Được,
lời này là ngươi nói đó.” Nghe vậy Tử Vũ cũng không nói nhiều, một phen vọt tới
cướp chiếc roi trong tay thị vệ của Huyền Vũ vương, vụt vào không khí hướng Huyền
Vũ vương đánh tới.
Cái gọi
là ‘dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc’, roi dài một trượng chính là vật dài
nhất trong binh khí, uy lực kinh người, sử dụng đã chiếm ba phần tiên cơ, nhưng
cũng là binh khí không tiện sử dụng nhất. Tử Vũ đã từng nếm qua roi da, tự
nhiên là ghi nhớ kỹ càng thứ lợi hại này, lúc này vung vẩy, mặc dù có điểm không
quen, nhưng yêu lực cường hãn cũng là không phải hoài nghi.
Huyền
Vũ vương thấy vậy cũng không dùng binh khí, hai tay khẽ nhấc, bốn phía thủy áp bất
chợt thăng cấp, rất nhanh hóa thành binh khí đánh úp về phía Tử Vũ.
Muốn
nói dùng yêu lực lâm trận đối địch, Tử Vũ tự nhiên tịnh không thành thục, mà
Huyền Vũ vương vừa lên thì đã thi triển sát thủ, Tử Vũ hơn phân nửa không chịu
nổi. Song Huyền Vũ vương này dường như muốn bức ra năng lực Tử Vũ che dấu, chỉ
là từng bước ép sát, cũng không hạ sát thủ, như vậy đã cấp cho Tử Vũ cơ hội có
thừa. Lại thêm Tử Vũ vốn là tức giận, một chiếc trường tiên vận đủ sức mạnh tức
thì hướng trên thân Huyền Vũ vương giáng xuống, căn bản bất chấp vấn đề phòng
ngự bản thân, trong lúc nhất thời ngược lại khiến Huyền Vũ vương ứng phó khó
khăn.
Chỉ
thấy trong đại điện Thủy Tinh cung, yêu khí tung hoành, một khối hắc quang vẫy
vùng cao thấp, chặt chẽ vòng trụ hai người vào bên trong, dần dần càng ngày
càng có xu thế thuần thục. Dưới sức phá hoại của hai cỗ yêu lực, Thủy Tinh cung
bài trí mỹ huyễn không đổi kia bị hủy hoại không chút lưu tình.
Đã sớm
nghe được tin tức mà đến, lão Huyền Vũ vương vừa thấy một bình hoa phỉ thúy vừa
bỏ mình, không khỏi đau lòng khóe miệng co giật, sắc mặt xanh đen.
“A, tiễn
long lưu ly bình của ta.”
“A,
thủy tinh hoa quan y của ta.”
“Hu hu,
bát bảo văn vân bình của ta.”
“Gia
gia, nhìn không ra, nữ nhân này thật đúng là lợi hại.” Vừa mới được lão Huyền
Vũ vương lén thả ra, Tiểu Vân ngồi xổm bên cạnh lão nhân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn
Tử Vũ động thủ với tiểu thúc của nó.
“Dừng
tay, dừng tay, muốn đánh ra ngoài đánh cho ta, các ngươi có nghe không.” Tổn thất
số lượng lớn linh đan còn chưa tìm lại được, lão Huyền Vũ vương đã đau lòng đến
tức chết rồi, hiện tại thấy bảo bối từng cái từng cái bị phá hoại, cái tâm tình
kia a, quả thực muốn giết người.
Tử Vũ
mắt điếc tai ngơ, tiền tài đáng quý, giá cả tự do càng cao hơn, Liệt Hỏa lại
càng cao hơn nữa, vì hai thứ phía sau nàng không đếm xỉa tới. Quản những thứ
kia của ông có đáng tiền hay không, dù sao không phải của nàng, không quan tâm.
Mà
Huyền Vũ vương thì lại hoàn toàn không đếm xỉa, hắn nghĩ ngay cả nữ tử này hắn
cũng không thu thập được sau này như thế nào lăn lộn tại Thuỷ tộc, bảo toàn
vương vị này, quả thực là chuyện cười, kiên quyết không dừng tay.
Ác đấu,
hoàn toàn có thể nói thế, bởi vì nằm ở chỗ Tử Vũ hoàn toàn chỉ công không thủ,
nói trắng ra chính là liều mạng với ngươi, không cần mạng đánh cùng ngươi. Cái khác
không nói, khí thế cũng đủ để áp người rồi, còn chưa nói tới trăm năm yêu lực,
kia cứ gọi là điên cuồng, ngay cả Huyền Vũ vương cũng không dám xem thường. Vẫn
chưa gặp qua cách đánh không cần mạng như vậy, vì một tên Liệt Hỏa đến mức liều
mạng sao, hắn cũng chưa nói muốn mạng y mà.
Nhưng
lại không biết Tử Vũ làm sao muốn liều mạng, mà là không biết phòng thủ như thế
nào. Đến Yêu giới chưa có ai dạy nàng môn học vấn phòng thủ này. Phòng không được
thì chỉ có thể công kích, cứ như thế ngược lại lại phù hợp với nguyên tắc công
cũng là thủ, chỉ là cái này được đánh đồng với liều mạng, bỗng dưng làm cho khí
thế của Tử Vũ đè ép Huyền Vũ vương.
“Vương
thượng, ngoại hải cấp báo, Giao vương đem người tiếp kiến vương thượng, đã đến
ngoại hải biên cảnh.” Đột nhiên một giọng nói nghiêm túc truyền tới, một bóng
người bay nhanh đến.
Huyền
Vũ vương vừa nghe chân mày trong nháy mắt nhăn lại, bàn tay phất lên, từ không
trung xuất hiện một kim trảo lưu ly đao, một đao đón chiếc roi của Tử Vũ, cứng
rắn va chạm một chiêu. Tử Vũ nhất thời bị chấn thối lui hai bước, một cỗ tinh
ngọt dâng lên trong cuống họng, Tử Vũ cắn răng đè xuống, roi thép trong tay giương
lên muốn tiếp tục.
Huyền
Vũ vương lại vung tay lên quát: “Chậm đã.” Một bên đưa mắt nhìn về phía thị vệ báo
tin, trầm giọng hỏi: “Đến bao nhiêu người?”
“Bẩm
vương thượng, Giao vương trú binh ba mươi vạn ngoại hải biên cảnh, lại chỉ dẫn
theo chưa tới trăm người tùy thân muốn tiến vào cảnh nội ta, chỗ ngoại hải đang
đợi mệnh lệnh vương thượng.”
Huyền
Vũ vương sau khi hơi trầm ngâm liền nói: “Khai khải ngoại hải, cho phép Giao
vương tiến vào, theo lễ tiếp đãi.”
“Thưa
vâng.” Người tới tuân lệnh rất nhanh mà đi.
Vẫn đứng
ngoài đại điện, lão Huyền Vũ vương lúc này đã thu lại cảm xúc, đầy mặt chính sắc
tiêu sái tiến vào, nhìn Huyền Vũ vương trẻ tuổi nói: “Trăm năm tỷ thí một lần,
lần này Giao vương đến trước, hiển nhiên là đã định liệu, phải cẩn thận ứng đối.”
Huyền
Vũ vương gật gật đầu trầm giọng nói: “Muốn ở trong tay con cướp lại vương quyền
Thuỷ tộc, mơ tưởng đi.”
Đứng ở
bên cạnh, Tử Vũ thấy đám người Huyền Vũ vương bắt đầu thảo luận Giao vương gì
đó đến, lập tức mặt mày thay đổi, dưới chân như bôi mỡ từ bên cạnh không tiếng
động chạy ra ngoài. Lần này đã chống lại Huyền Vũ vương kia, nếu không nhân cơ
hội này tụ hợp cùng Liệt Hỏa chạy lấy người, hậu quả thực nghiêm trọng, nàng có
điểm tự mình hiểu mình, nàng đánh không lại tên gia hỏa kia.
Một
bước vừa ra đại môn, khóe mắt quét đến Tiểu Vân không dám vào theo cùng lão Huyền
Vũ vương, Tử Vũ giận đến gan cũng to ra, một roi túm trụ nó chắn ở trước người.
Tên gia hỏa hại bọn nàng này, hôm nay phải hảo hảo giáo huấn nó.