Chương
64: Thiệt giả Liệt Hỏa
“Nhìn
cái gì, chưa thấy qua sao.” Liệt Hỏa sau khi biến thân tính tình càng thêm nóng
nảy, thấy con mắt Ứng Thanh Liên chuyển cũng không chuyển nhìn chằm chằm hắn. Người
vốn đã nhìn không vừa mắt, bây giờ thoạt nhìn càng thêm không vừa mắt, tức khắc
một cú đấm liền hướng Ứng Thanh Liên đánh tới.
Trong lúc thất thần, Ứng Thanh Liên bị một cú đấm của Liệt Hỏa giáng xuống ngay giữa
lỗ mũi. Nháy mắt Ứng Thanh Liên phục hồi lại tinh thần, thấy cú đấm của Liệt
Hỏa lắc mình một cái tránh ra. Liệt Hỏa ngay cả một góc cũng chưa đụng tới, Ứng
Thanh Liên sờ sờ cái mũi, không hề hấn gì, không khỏi nhíu mày
kinh ngạc nói: “Yếu vậy sao.”
Liệt
Hỏa nghe Ứng Thanh Liên nói thầm, không khỏi đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Đánh không lại chủ động xuất thủ thì chính là tự rước lấy nhục rồi, lập tức lạnh
mặt quát: “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì cút cho ta.”
Lúc này Ứng Thanh Liên cũng được coi là lấy lại tinh thần rồi, sắc mặt khinh bỉ Liệt
Hỏa như trước, đi vòng quanh Liệt Hỏa một vòng, thần sắc trên mặt biến hóa mấy
lần, sau đó khóe miệng nhếch lên tia cười, ngang nhiên tuyệt không khí chất đặt
mông ngồi xuống ghế trước mặt Liệt Hỏa, vuốt cằm nói: “Nhìn cũng không tệ lắm.”
Liệt
Hỏa vừa nghe nhất thời tức giận, Ứng Thanh Liên ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Đáng
tiếc, không đẹp bằng lão bà của ta.”
“Ứng
Thanh Liên, ai là lão bà của ngươi? Tử Vũ là của ta.” Liệt Hỏa nhất thời giận dữ,
hai mắt cơ hồ muốn bốc cháy nhìn chằm chằm Ứng Thanh Liên.
Ứng
Thanh Liên gảy nhẹ sợi tóc, vân đạm phong khinh nói: “Hươu chết về tay ai vẫn
còn chưa biết, huống chi......” Nói đến đây Ứng Thanh Liên ngừng lại,
không có hảo ý liếc mắt đánh giá Liệt Hỏa, ý tứ này không nói mà sáng tỏ.
Liệt
Hỏa thấy vậy bắt đầu tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Ứng Thanh Liên
không nói gì. Cặp mắt kia có thừa kinh ngạc, nhưng lại không có châm chọc cùng
khinh thường, có chỉ là đối nghịch trước sau như một với hắn. Liệt Hỏa không
khỏi âm thầm nhíu mày, thoạt đầu còn chưa chú ý, vừa rồi Ứng Thanh Liên kia cố
ý đảo qua, ngược lại hắn nhìn ra ý tứ khác, lửa giận ngập tràn đến trong nháy mắt
liền thu lại. Ứng Thanh Liên tịnh không chán ghét, Tử Vũ nhìn người rất chuẩn.
Ứng
Thanh Liên thấy Liệt Hỏa nhìn hắn chằm chằm, không khỏi trừng mắt đáp trả Liệt
Hỏa, sau đó thì thào lẩm bẩm: “Lão bà, nàng thật đúng là tin tưởng ta.”
Không
ngờ bí mật lớn như vậy lại bày ra trước mặt hắn, có thể đem bí mật sâu nhất vạch
ra trước mặt hắn, đó chính là cực kỳ tín nhiệm hắn. Ứng Thanh Liên nghĩ đến,
cũng không biết là nên cảm động, hay nên trợn trắng mắt, đây rõ ràng không phải
là muốn hắn đến giúp Liệt Hỏa giải quyết sự tình trước mắt hay sao. Tử Vũ này, thật
sự là bất công cùng cực, hắn lại vẫn cứ không phản cảm.
“Liệt
Hỏa, mở cửa đi, ta mang đồ ăn khuya đến cho chàng đây.” Giữa lúc hai người đối
diện trừng nhau, ngoài cửa tiếng kêu của Lục công chúa đột nhiên vang lên.
Liệt
Hỏa nhất thời nhíu mày, cửa lớn bị Ứng Thanh Liên đá văng ra, hiện tại vẫn chưa
đóng lại, bộ dáng hắn như thế này có khả năng để cho những người khác nhìn thấy,
nhưng gian phòng nhỏ hẹp, ngay cả nơi có thể ẩn nấp cũng không có, trốn cũng
không chỗ để trốn.
Ứng
Thanh Liên thấy vậy hai mắt xoay tròn, thân thể lóe lên lướt qua bên cạnh Liệt
Hỏa, thấp giọng nói: “Ngươi nợ ta một lần.” Một bên rất nhanh vọt tới cửa, Liệt
Hỏa thấy vậy xoay người một cái đưa lưng về phía bàn mà ngồi, chỉ lưu lại cho người
ngoài một cái bóng lưng.
Ngoài
cửa, Lục công chúa đang đẩy cửa muốn vào, Ứng Thanh Liên một chưởng chống lên cửa
phòng, chắn ở cửa chính, vô cùng tao nhã lại cao ngạo vô song nhíu mày hỏi: “Vị
này là?”
Lục
công chúa đột nhiên nhìn thấy Ứng Thanh Liên phong hoa tuyệt đại, hơi hơi ngẩn
người sau đó mỉm cười nói: “Thật không phải, quấy rầy các huynh rồi, ta đưa đồ ăn
khuya đến cho Liệt Hỏa.” Mà Thúy Lục bên cạnh nàng ta lại nhìn Ứng Thanh Liên đến mê mẩn, trên đời sao lại có người yêu mị như thế nha.
Ứng
Thanh Liên liếc mắt một cái lướt tới, đã biết ý tứ của công chúa này, lập tức
tao nhã vạn phần tiếp nhận đồ ăn khuya, lại một bước cũng không tránh chắn ở cửa,
khẽ cười nói: “Hôm nay ta và Liệt Hỏa huynh đệ trùng phùng, ta mượn hắn một
đêm, sáng mai...... Khi nào ta đi thì ta trả hắn lại cho nàng.”
Vốn định
nói ngày mai thì trả lại cho nàng ta, thế nhưng không biết tên Liệt Hỏa kia phải
biến mấy ngày, vẫn là lưu lại đường lui đi. Dứt lời, Ứng Thanh Liên nở một nụ cười
khuynh quốc khuynh thành với hai người, sau đó, rất không do dự lui ra phía
sau, cạch một tiếng đóng cửa, đầy đủ lý do ngăn hai người ở bên ngoài.
Lục
công chúa thấy vậy ôn hòa cười nói: “Vậy ta sẽ không quấy rầy hai huynh đệ các
huynh ôn chuyện. Liệt Hỏa, nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn có tỷ thí đó, phải cẩn thận nha.” Dứt lời kéo Thúy Lục vì chưa lấy lại tinh thần rời đi, thật
là ôn văn nhi nhã, phóng khoáng mà lại khéo léo.
Ứng
Thanh Liên nghe vậy nhíu mày nhìn Liệt Hỏa, bĩu môi nói: “Tiểu tử vận khí cũng
không tệ lắm.”
Liệt
Hỏa quay đầu, hướng về phía Ứng Thanh Liên cười lạnh nói: “Đâu bì được với
ngươi.” Bên chỗ nữ doanh kia sợ là đã sắp bị y mê hoặc đến long trời lở đất rồi.
Ứng
Thanh Liên tuyệt không khách khí nói: “Đó là vấn đề mị lực cá nhân thôi.” Vừa nói vừa
nhìn cá có trong đồ ăn khuya, nhất thời bắt đầu không khách khí. Liệt Hỏa thấy
vậy cũng không thèm đếm xỉa, hắn không thích ăn cá.
Ứng
Thanh Liên vừa ăn cá vừa gõ lên mặt bàn lẩm bẩm: “Không nghĩ tới con của Thanh
Khuyển một trong bốn tướng hộ quốc lại có một bí mật lớn như vậy, khó trách
lại dấy lên xung đột lớn như thế với người của Mộc giới, là yêu lực của Mộc giới chứ gì.”
Liệt
Hỏa nghe vậy lập tức nhìn Ứng Thanh Liên trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Làm
sao ngươi biết?”
Ứng
Thanh Liên trừng mắt liếc Liệt Hỏa, chậm rãi nói: “Yêu Đô náo loạn lợi hại như
vậy, có thể giấu giếm được ai. Cướp người cũng đến trước mặt Yêu hoàng mà cướp,
Mộc giới này thật đúng là có tỳ khí, ta thích.”
Liệt
Hỏa vừa nghe lời này nhất thời hung hăng trừng mắt liếc Ứng Thanh Liên một cái,
tên này não có vấn đề, lười quan tâm. Lập tức dứt khoát không đếm xỉa tới Ứng
Thanh Liên, lên giường đi ngủ, chuyện ngày mai ngược lại không cần quan tâm. Ứng
Thanh Liên thấy vậy cũng không quản Liệt Hỏa, thảnh thảnh thơi thơi ăn uống.
Sáng
sớm hôm sau, Liệt Hỏa đúng giờ rời giường, vốn là không ngủ cũng tự nhiên tỉnh.
Vừa rời giường, lọt vào trong tầm mắt Liệt Hỏa đã thấy một người, nhất thời
choáng váng, ngây ngốc tại chỗ.
Một Liệt
Hỏa giống hắn như đúc, lại hết sức ưu nhã, lúc này đang ngồi trước cửa sổ, thong
thả sửa soạn y phục. Cái mũi y hệt , miệng y hệt, ngay cả một cọng tóc cũng
là giống nhau như đúc, thế nhưng thần thái kia phong tình vạn chủng làm sao,
khí chất kia yêu mị làm sao, liếc mắt quét tới, câu hồn xạ phách. Tình huống đó lọt vào trong mắt, Liệt Hỏa thẳng tắp rùng mình một cái. Thật buồn nôn mà, sao hắn lại là bộ dạng như thế này được.
“Hừ.”
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, Liệt Hỏa lấy lại bình tĩnh, thấy trong mắt của Liệt
Hỏa đối diện kia hiện lên tia khinh bỉ quen thuộc, Liệt Hỏa nhất thời hiểu ra
trước mắt là ai, tức thì tức đến răng nanh mài ken két, giận dữ hét: “Chết tiệt,
sao ta lại có thể là cái dạng này.”