Chương
59: Lén gặp
Trở lại
Thủy Tinh cung, Tử Vũ an phận hai ngày, Huyền Vũ Vương kia không ở đây, Thủy
Tinh cung này vốn là chỗ ở của lão Huyền Vũ Vương, cuộc sống của Tử Vũ cũng
không khổ sở, thậm chí còn rất tốt, ai kêu lão Huyền Vũ Vương tính tình tốt, mà
lại thích những thứ nàng làm chứ.
Cho
nên, trong hai ngày an phận này, Tử Vũ lấy được không ít đặc quyền, tỷ như nói
chỉ phụ trách ăn uống của
lão Huyền Vũ Vương, có thể đi lại khắp nơi, có chỗ nghỉ ngơi của chính mình, nhất
nhất từ chỗ mặt mày hớn hở được ăn của lão Huyền Vũ Vương mà lấy vào trong tay.
Vào
ngày thứ ba, Tử Vũ sớm đã làm xong cơm chiều, liền đi đến nơi chế tạo binh khí.
Cái gọi là nơi chế tạo binh khí này nói trắng ra là nơi rèn sắt, tuy rằng địa
giới này thần binh lợi khí có, nhưng trăm vạn binh sĩ Thuỷ tộc cũng không có
cái năng lực một người một thanh thần binh, binh khí bình thường vẫn là phải chế
tạo. Cho nên, ba ngày qua Tử Vũ đem bộ mặt đáng yêu gieo rắc khắp nơi, thành
công lấy được yêu thích của mọi người trong Thủy Tinh cung, giúp đỡ lo liệu việc nhỏ,
đó là hoàn toàn không có vấn đề.
Đêm
khuya, Tử Vũ một thân y phục dạ hành, qua lại như con thoi phi nhanh ra khỏi Thủy
Tinh cung, hướng biên hải chạy tới. Muốn để nàng an phận thủ thường làm trù
nương, không có cửa đâu.
Cấm
chế, cấm chính là yêu lực, xin lỗi nha, nàng cái gì cũng có chỉ là không có yêu
lực, hơn nữa sức mạnh Bạch Y hạ vào, khí tức toàn thân nàng là tuyệt không lộ
ra ngoài, chỉ cần không sử dụng, cấm chế lợi hại đối với nàng đều không có. Đây
là nàng ba ngày này khắp nơi chạy loạn lấy được bài học kinh nghiệm.
Ra khỏi
Thủy Tinh cung, Tử Vũ chính là một người chạy như bay. Tại thủy vực đen như mực,
Tử Vũ một thân hắc y, nếu bị bọn lính phát hiện, chân chính là khả năng không lớn.
Biên
hải, tường thành cao cao, khiến người ta ngắm nhìn mà dừng bước. Ra khỏi cổng lớn
tường thành, không cần yêu lực quả thực là không có khả năng, mà trên tường
thành có sức mạnh cấm cố, ví như thủy tường kia, cho nên, người trong Thuỷ tộc
rất yên tâm, hoàn toàn không tuần tra.
Tử Vũ
đứng dưới tường thành cao cao, động tác rất nhanh cởi bỏ thứ đồ lấy được từ chỗ
chế tạo binh khí, một cái tam trảo thiết câu. Hừ, thực không có yêu lực thì
không thể đi lên sao, trung hoa năm ngàn năm, không ít những tác phẩm hoàn hảo về leo xà nhà, ai cần so yêu
lực, đi lên được mới là vương đạo.
Một
móc câu trụ tường thành, Tử Vũ theo dây thừng tức thì leo lên trên, ngươi có
Trương Lương ký, ta có quá tường thê, ai sợ ai.
Lặng
yên không tiếng động tiến vào biên hải, Tử Vũ lập tức bắt đầu tìm kiếm chỗ ở của
Liệt Hỏa, nghĩ ngày đó lại không đẩy nữ nhân đỡ lên kia ra, nàng liền một bụng tức,
hôm nay nếu tìm được, trước đánh Liệt Hỏa một trận rồi nói sau, nàng rất tức giận,
hậu quả thực nghiêm trọng.
Biên
hải vốn là trọng địa quân sự, bởi vì nó trọng, không ai dám đánh chủ ý vào nó,
cho nên phòng thủ bên trong cứ gọi là một từ lỏng. Đây đúng là tạo cho Tử Vũ cơ
hội rất tốt, lẻn đến góc tường cứ gọi là thuận lợi.
Đã
qua một canh giờ, Tử Vũ vẫn đang tìm địa phương, biên hải này quá lớn, lại
không dám bắt một người tới hỏi, cứ mò như vậy hoài tới khi nào mới gặp đây.
“Thúy
Lục, đã trễ thế này rồi ngươi vẫn đi đến chỗ kia hả?” Một giọng nữ nhanh nhảu đột
nhiên lọt vào tai Tử Vũ đang lẩn đến góc tường.
“Cũng
không phải, Lục công chúa còn chưa trở về, ta đi đón người.”
“Ha
ha, nhãn quang của Lục công chúa cũng không tệ lắm, chọn trúng cái tên gọi là Liệt
Hỏa gì đó kia, ta thấy hắn rất được. Aiz, nếu không phải Lục công chúa nhìn
trúng trước, bản tướng quân nói cái gì cũng phải đoạt lấy.” Trong lời nói lại
có điểm tiếc hận chính mình ra tay chậm, Tử Vũ vừa nghe nhất thời hắc tuyến,
đem trừng phạt Liệt Hỏa tăng
thêm hai tầng.
“Hồng
tướng quân nói đùa, được rồi, được rồi, ta đi trước đón Lục công chúa trở về, đây
là lúc nào rồi mà vẫn còn ở chỗ kia, cũng không sợ trong này tai vách mạch rừng,
thanh danh không dễ nghe sao.” Kẻ được gọi Thúy Lục kia, cùng người tới đi lướt
qua nhau, Tử Vũ lập tức đi theo.
Một
tiểu viện, cũng thật sự là nhỏ, chỉ có một gian phòng, lúc này bên trong đèn đuốc
sáng trưng, giọng nói của Liệt Hỏa đang truyền ra. Tử Vũ xa xa vừa nghe, không
khỏi nhe răng trợn mắt, hảo tiểu tử, lại không ngờ một người ở một gian, đãi ngộ
tốt như vậy, cảm tình được phú bà bao dưỡng, đãi ngộ thật đúng là thượng tầng.
Tự quyết định, tội nghiệt của Liệt Hỏa lại thêm hai tầng.
“Ta sắp
đi ngủ rồi, mời ngươi rời đi.” Âm thanh băng lãnh, một chút dư địa tu sức uyển
chuyển cũng không có, Tử Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe qua Liệt Hỏa nói
chuyện băng lãnh tuyệt tình như thế, không khỏi ngồi xổm tại góc tường trong bóng
đêm, trước hết nghe một chút.
“Trước
xức thuốc này đi, hôm nay trọng thương như vậy, nếu không nhanh khỏe lên, ngày
mai làm sao đi ứng phó với đối thủ? Ta nghe nói ngày mai là Giao Long, trên bảng
đen xếp hạng sát thủ thứ bảy, yêu lực so với chàng chỉ cao không thấp, bộ dáng chàng
thế này sao được?” Giọng nói mềm mại ôn nhu truyền ra, hiển nhiên cũng không vì lời nói của Liệt Hỏa
mà nổi nóng.
“Đa tạ
hảo ý của ngươi, ta có thể tự mình chữa trị, không cần.” Ngạo khí mười phần trả
lời.
Lục
công chúa kia nghe vậy khe khẽ thở dài nói: “Liệt Hỏa, ta chỉ là muốn giúp chàng.”
“Nếu muốn
giúp ta, thì giúp ta tìm lão bà của ta ở chỗ nào, còn lại ta có thể tự mình ứng
phó.” Tử Vũ vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời thoải mái, gạch bớt một tầng
tội nghiệt.
“Ta
không tốt sao? Vì sao chàng chỉ nghĩ đến lão bà của chàng, Liệt Hỏa, ta thật sự
thích chàng.” Mềm mại có điểm thương tâm, lại thực kiên trì nói. Không có trả lời,
Liệt Hỏa tịnh không nhận những lời này.
Vẫn đứng
ở ngoài cửa Thúy Lục nghe thế, đẩy mạnh cửa phòng ra tức giận nói: “Hay cho
ngươi cái thứ không biết tốt xấu, Lục công chúa nhà ta xem trọng ngươi là phúc khí
của ngươi, ngươi đừng không biết xấu hổ......”
“Thúy
Lục.” Một tiếng quát lớn, trong giọng nói xen lẫn tức giận nhè nhẹ.
“Liệt
Hỏa, đừng tức giận, ta sẽ xử phạt Thúy Lục, Thúy Lục, lại đây xin lỗi.” Tử Vũ
nghe thế, không khỏi nhíu mày, khá khen cho Lục công chúa biết thư thức lễ, khí
độ hào phóng, nghe câu nói này thì biết người này tính dịu dàng, hôm đó nhìn thấy
lại xinh đẹp như hoa, đối thủ cường đại nha.
“Mời
các ngươi đi ra ngoài, ta muốn ngủ.” Âm thanh không tức không giận, chỉ có lạnh
như băng.
“Lục
công chúa, tên này rất không biết phân phải trái, đi thôi, đi thôi, quản hắn chết
hay sống, thiên hạ này nam nhân cũng không phải chết hết, còn sợ không tìm được
người tốt sao, đi thôi, đừng ở chỗ này để mình bị chọc tức.” Thúy Lục này đến
là người thẳng tính, một lời không xứng, liền lôi kéo Lục công chúa ra ngoài. Lục
công chúa kia nhất thời không bắt bẻ, liền bị túm ra khỏi phòng.
Liệt
Hỏa lập tức đóng cửa, lạnh lùng nói: “Lời Thúy Lục nói không sai.” Ngay sau đó
không có thanh âm nữa.
Lục
công chúa kia đứng ở cửa một hồi, thấp giọng khẽ khàng nói: “Nếu đơn giản như
thế thì tốt rồi, Liệt Hỏa, nhớ rõ xức thuốc, ngày mai ta tới thăm chàng.” Dứt lời,
dưới sự lôi kéo của Thúy Lục liền đi xa.
Tử Vũ
ngồi xổm trong chỗ tối âm thầm nhíu mày, ôn nhu như thế thiên hạ thật đúng là
khó gặp, tử tiểu tử này là cái vận cứt chó gì, đến chỗ nào cũng có hoa đào, hơn
nữa một người so với một người còn tốt hơn, tức chết nàng mà.