Chương
63: Biến thân
Bản mặt
hàn băng nhìn chằm chằm sắc mặt Tử Vũ thâm trầm đánh giá, tuy không mở miệng
nhưng ánh mắt kia lại như tia X quang xuyên thấu thân thể, đem toàn bộ trong
ngoài Tử Vũ quan sát kỹ lưỡng.
Tử Vũ
cũng bất động thanh sắc mặc hắn đánh giá, nàng bản lãnh gì không có, trong
ngoài bất nhất này chính là trải qua rèn luyện lâu dài, tuyệt đối đã kinh qua
trận mạc.
Bình
tĩnh nhìn chằm chằm Huyền Vũ vương, Tử Vũ thấy ánh mắt kia lạnh lùng, lại khẽ nhíu
mày, cảm thấy nhất thời buông lỏng. Nếu bọn họ có chứng cứ rõ ràng, hà tất quan
sát kỹ như thế, đây tuyệt đối chỉ là hoài nghi mà thôi, nếu chỉ là hoài nghi, vậy
thì tốt hơn nhiều rồi.
“Ngươi
không có gì muốn nói sao?” Âm thanh băng lãnh mang theo uy áp tuyệt đối.
Tử Vũ
nhíu mày hất đầu nói: “Ta có gì muốn nói chứ.” Trả lời kia cứ gọi là khẳng khái
hùng hồn.
Huyền
Vũ vương thấy vậy, sắc mặt không đổi, nghi hoặc lóe lên trong mắt. Tử Vũ hơi thở
như thường, yêu lực vẫn không thể dự đoán, không có bất luận biến hóa gì, chẳng
lẽ thực không liên can đến nàng ta? Nhưng Thủy Tinh cung thì chỉ có một mình
nàng ta là người ngoài đến, sớm không sớm, muộn không muộn, ngay tại lúc bị trộm,
có chuyện trùng hợp như vậy sao. Huyền Vũ vương cau mày không nói gì.
Tử Vũ
thấy vậy nhất thời thầm khen Bạch Y lợi hại, sức mạnh trên người ngay cả tân
lão hai đại Huyền Vũ vương đều nhìn không ra được, nếu không có Bạch Y che dấu sưc
mạnh, lai lịch của nàng tuyệt đối lúc vừa mới đến đã bị nhìn ra. Vô căn cứ xuất
hiện yêu lực cường đại, che giấu thật là tốt, nàng cũng không có loại bản lãnh khống
chế yêu lực như Liệt Hỏa.
“Bẩm
báo Vương thượng, Thủy Tinh cung phạm vi vạn dặm, toàn bộ đã giới nghiêm, không
có bất luận dị thường nào.”
“Tam
tướng đã chia ra lục soát, trước mắt không phát hiện nhân vật khả nghi.”
“Ảnh
đội đã dốc toàn lực......” Tướng lĩnh Thuỷ tộc liên tiếp tiến lên bẩm báo, trên
mặt mỗi người đều là vạn phần thận trọng cùng xanh mét.
Sắc mặt
Huyền Vũ vương rét lạnh, trầm giọng quát: “Toàn lực điều tra, nhất định phải
tìm ra người cho ta, lại dám ở Thủy Tinh cung ta trộm bảo vật, thật to gan.” Dứt
lời, cũng không thấy làm như thế nào, chung trà thủy tinh lưu ly trong tay biến
thành bột phấn.
“Thưa
vâng.” Âm thanh trào dâng căm phẫn cộng thêm hổ thẹn nhất tề vang lên, khọng ngờ
lại có thể ở dưới mắt bọn họ đánh cắp Thuỷ tộc chí bảo, quả thực coi bọn họ
không ra gì, đáng giận, đáng giết.
Chúng
tướng lui ra, Tử Vũ như trước đứng ở giữa đại điện, thấy không ai để ý đến
mình, Tử Vũ hít vào một hơi đang muốn nói chuyện, đột nhiên phía vị trí trên
cao kia truyền đến tiếng gào thét kêu khóc, nhất thời dọa Tử Vũ nhảy dựng.
Liếc
mắt nhìn lại, lão Huyền Vũ vương cái mũi đỏ bừng, cặp mắt lệ rơi lã chã, kia cứ
gọi là thương tâm muốn chết. Bản thân Tử Vũ thấy vậy không khỏi có chút xấu hổ,
nếu như sớm biết đó là những bảo bối dù thế nào cũng sẽ chừa lại một hai quả,
làm việc không nên làm tuyệt, điểm ấy nàng vẫn còn biết.
“Nếu để
cho ta bắt được tên trộm linh đan diệu dược của ta, bổn vương muốn lột da hắn,
rút gân hắn, uống máu hắn, ăn thịt hắn, linh đan của ta, đó chính là tâm huyết
của ta.” Tử Vũ vốn hơi hơi áy náy, bị lão Huyền Vũ vương tuyên thệ như vậy, tức
khắc tiêu tan.
“Truyền
lệnh xuống, trong vòng mười ngày, Thủy Tinh cung phạm vi vạn dặm, chỉ cho vào
không cho ra, nếu có vi phạm, tộc pháp xử trí.” Huyền Vũ vương khẽ nhíu mày, phất
tay áo ra khỏi đại điện chính môn, lưu lại lão Huyền Vũ vương đang khóc thương
tâm cùng Tử Vũ từ đầu tới cuối đều biểu hiện chính mình thực vô tội.
Nhiều
kỳ trân dị bảo như vậy, tên trộm hẳn là có đại dụng, quyết sẽ không mù quáng
ăn, chỉ cần có một tia mùi vị linh đan, đủ để tìm ra được. Huyền Vũ vương nhận
định điểm ấy, chặt đứt đường lui, còn sợ tìm không ra sao, lại không biết, kẻ trộm
một không người giựt dây, hai không quý trọng những thứ kia nhiều lắm, toàn bộ
xem như cải củ hoa quả, hiện tại đi tìm, bã cũng không chừa, tìm cái gì đây.
Chỉ
cho vào không cho ra, sáu chữ mệnh lệnh, khiến Tử Vũ nháy mắt hắc tuyến. Nếu
nàng nhớ không lầm, ngày mai chính là kỳ hạn mười ngày Liệt Hỏa sẽ biến nữ. Liệt
Hỏa một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, đừng nói quyết đấu, làm sao
để che dấu mình cũng là vấn đề, vốn còn muốn chính mình đi bảo hộ hắn, hiện tại
sáu chữ mệnh lệnh này hạ xuống, biên hải xa hơn vạn dặm, tuy rằng chỉ xa một dặm
hay nửa dặm cũng là ngoài vạn dặm. Trời ạ, làm sao bây giờ?
Mệnh
lệnh này vừa hạ xuống, Tử Vũ tức thì có chút nóng nảy, cũng không quản lão Huyền
Vũ vương đau thương buồn khổ, xoay người rời đi. Tình huống đột phát, nàng phải
hảo hảo suy nghĩ đối sách.
Cấm lệnh
của Huyền Vũ vương vừa hạ xuống, Thủy Tinh cung trong vòng vạn dặm nháy mắt bắt
đầu giới nghiêm, bên ngoài thoạt nhìn sự tình gì cũng đều không có, làm sao biết
được bên trong đã khẩn trương, nghiêm minh làm cho người ta hít thở không
thông, bầu không khí cao áp kia khiến ai nấy trong Thủy Tinh cung như đi trên
băng mỏng.
Mà chỗ
biên hải không có gì dị thường, hết thảy gió êm sóng lặng, vẫn như mọi khi, chỉ
có Liệt Hỏa âm thầm khẩn trương cho Tử Vũ, nơi nơi lưu tâm.
Sắc
trời vừa bắt đầu tối, Liệt Hỏa sớm đã đóng cửa chờ Tử Vũ, sau khi âm thầm vận
công trong vòng một ngày, khóe miệng Liệt Hỏa cười ngạo nghễ. Yêu lực dư thừa, không
ngờ có được hoàn toàn không phí công sức, quả thực là nhờ vào vận khí tốt của Tử
Vũ. Vừa nghĩ đến Tử Vũ, Liệt Hỏa lại ức chế không được tươi cười đầy mặt, trong
lòng ấm áp.
“Đáng
chết.” Vốn khóe miệng đang mỉm cười, Liệt Hỏa đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền
biến sắc, chỉ trách hôm qua Tử Vũ mang đến kinh hỉ quá lớn, hôm nay toàn bộ lo
lắng cho nàng, lại quên mất bản thân đêm nay sẽ biến thân. Liệt Hỏa vừa nghĩ tới,
cả người liền bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
“Mở cửa.”
Còn chưa nghĩ ra cái gì khác, trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa không
kiên nhẫn.
Liệt
Hỏa vừa nghe âm thanh, không ngờ là Ứng Thanh Liên, tiểu tử này hiện tại chạy tới
chỗ này làm gì, lập tức nhướng mày trầm giọng nói: “Có việc thì nói, không có thì
cút.”
Ngoài
cửa Ứng Thanh Liên nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều với Liệt Hỏa,
một cước đá văng cửa phòng nghênh ngang bước vào, chống lại hai tròng mắt phẫn
nộ của Liệt Hỏa, hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu không phải lão bà của ta bảo ta tới
xem ngươi, ngươi muốn ta tới, ta cũng không thèm tới.”
Hai
người này cũng không biết vì sao lại không hợp, dù sao chính là không hòa hảo, Liệt
Hỏa nhìn không ưa Ứng Thanh Liên, Ứng Thanh Liên chán ghét Liệt Hỏa, cũng không
biết phần chán ghét trời sinh kia vì sao mà có.
Liệt
Hỏa nghe vậy nhất thời nhíu mày đứng phắt dậy nói: “Tử Vũ làm sao?”
Ứng
Thanh Liên thấy Liệt Hỏa lại không ầm ỹ với y, hơi hơi nhíu mày, đặt mông ngồi lên
ghế, mắt lạnh nhìn Liệt Hỏa nửa ngày, ngay lúc Liệt Hỏa ức chế không được sắp nổi
giận, mới chậm rãi nói: “Nội hải trong vòng vạn dặm cho phép vào không cho phép
ra, nàng không ra được.” Nói đến đây nhíu mày quét mắt liếc Liệt Hỏa một cái,
tràn đầy không kiên nhẫn nói: “Một kẻ lớn như vậy, chẳng lẽ lại lạc mất sao, lại
còn muốn ta đến xem làm gì chứ.”
Liệt Hỏa
vừa nghe lời nói của Ứng Thanh Liên, nhất thời hiểu được. Ứng Thanh Liên ở chỗ
nữ doanh, có một góc ở bên trong vạn dặm nội hải, đồng thời cũng biết Tử Vũ
không có việc gì, trong lòng liền buông lỏng. Cảm thấy thân thể không bình thường,
lập tức trừng mắt bảo Ứng Thanh Liên: “Ta không cần ngươi ở đây, cút.” Vừa nói
vừa tiến tới chộp lấy Ứng Thanh Liên, định bụng quăng y ra ngoài.
Ứng
Thanh Liên hừ lạnh một tiếng, lắc mình một cái tránh đi, trả lời: “Ngươi làm
như ta muốn vậy, lời của lão bà ta......” Nói còn chưa dứt, đột nhiên thấy
trên người Liệt Hỏa lóe lên hào
quang đỏ thẫm, nhân hình đột biến. Câu nói của Ứng Thanh Liên nghẹn trong cổ họng,
há to miệng nói không nên lời.