Chương
60: Gặp mặt
Trườn
đến trước cửa, một cước đá lên cửa, thật sự cùng khí chất và động tác vừa rồi của
Lục công chúa không thể so sánh.
Không
có tiếng đáp lại, ngược lại vừa rồi trong phòng đèn đuốc còn sáng trưng, bây giờ
không ngờ lại trực tiếp cấp cho nàng tắt đèn không để ý tới. Tử Vũ vừa tức vừa ấm
lòng, không khỏi lại là một cước thấp giọng quát: “Tử cẩu (Chó chết), ngươi có mở
cửa cho ta không hả?” Tiếng nói còn chưa rơi xuống, cửa lớn mở phăng ra, một
cánh tay hung hăng kéo một cái, liền đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực.
Tử Vũ
không khỏi khóe miệng lộ ra một tia cười, duỗi tay ôm lại Liệt Hỏa. Mới vài
ngày không gặp, vốn tưởng rằng chính mình không nhớ, không nghĩ tới lại nhớ hắn
như thế, muốn thấy bộ dáng tức giận của hắn, muốn nghe tiếng cãi nhau của hắn
cùng mình, nhớ vòng ôm của hắn, sau khi gặp rồi mới biết được thì ra nhớ đến
như vậy.
“Ngươi
chết chỗ nào vậy?” Đè thấp tiếng rống giận dữ, làm cho từ trong tai đến trong
lòng Tử Vũ thoải mái hẳn lên, đây mới là cái tên Liệt Hỏa loạn phát hỏa bạo tỳ
khí, băng lãnh vừa rồi kia, không phải.
Đẩy đẩy
Liệt Hỏa, ngược lại bị ôm càng chặt, Tử Vũ không khỏi tức giận một cước đạp lên
chân Liệt Hỏa. Nàng sắp bị ôm đến hít thở không thông, chẳng lẽ không biết nàng
thân cao chỉ tới phía trên ngực hắn, ôm chặt như vậy, muốn hít thở không thông chết
nàng mà.
Hơi
hơi buông Tử Vũ ra, Liệt Hỏa một cước đá lên cửa phòng. Đèn sáng, ôm Tử Vũ từ
trên xuống dưới đánh giá, Tử Vũ cười híp mắt mặc cho Liệt Hỏa xem xét, một bên
nói: “Ta không sao.”
Thấy Tử
Vũ đầy mặt hồng quang, bộ dáng một chút cũng không có xảy ra việc gì, Liệt Hỏa mới
khẽ gật đầu nói: “Không có việc gì là tốt rồi.”
“Nhưng
mà, ngươi có việc.” Tử Vũ đột nhiên nhíu mi lại, đẩy Liệt Hỏa ra, đem Liệt Hỏa
áp đến mép giường ngồi xuống, một cước đạp đến bên giường, như hổ rình mồi nhìn
chằm chằm Liệt Hỏa.
Liệt
Hỏa nhướng mi hỏi:“Ta có chuyện gì?”
Tử Vũ
hừ lạnh một tiếng, duỗi ngón tay chỉ chỉ vào mặt Liệt Hỏa nói: “Người vừa rồi
kia, sao lại quyến rũ ngươi?”
Liệt
Hỏa nghe vậy nhất thời sắc mặt tối sầm, thấp giọng giận dữ hét: “Quyến rũ cái
gì, ngươi nói gì đó.” Một bên duỗi cánh tay một phen ôm chầm Tử Vũ, thuận thế xoay
một cái liền ôm Tử Vũ đặt lên giường, vung bàn tay lên hướng y phục bên dưới, đánh
lên cái mông cong lả lướt.
“Đừng
đánh, đừng đánh.” Ăn một cú đánh Tử Vũ vội vàng giãy dụa nói, một bên nghiêng đầu
đến đáng thương nhìn Liệt Hỏa: “Ta nghĩ hết biện pháp tới tìm ngươi, ngươi nhìn
thấy ta thì đối xử với ta như vậy sao?”
Liệt
Hỏa tay giơ cao nhất thời dừng giữa không trung, hung hăng trừng mắt nhìn hai mắt
Tử Vũ, biết rõ gia hỏa này giả bộ với hắn, vẫn là không nhẫn tâm hạ thủ. Liệt Hỏa
không khỏi hừ lạnh một tiếng, vỗ nhẹ cái mông Tử Vũ một cái, nhíu mày nói: “Về
sau không cho phép nói như thế nữa, nếu không xem ta thu thập ngươi thế nào.”
Tử Vũ
nghe vậy nhất thời cười khẽ đứng lên, vươn tay ôm lấy cổ Liệt Hỏa, kéo Liệt Hỏa
xuống dựa vào nàng sau đó nói: “Cũng bởi vì biết ngươi không động tâm, cho nên
ta mới có thể nói đùa, nếu ngươi là thật sự, ta cũng không đùa được rồi.”
Liệt
Hỏa nghe vậy duỗi tay ôm chầm Tử Vũ, lắc đầu nói: “Ta không thích nàng ta.”
“Ta biết, lãnh đạm như vậy, ta vẫn có thể nhìn ra được.” Tử
Vũ cười đến mắt cũng nheo lại, nhìn Liệt Hỏa nói: “Hồng mao đại cẩu (chó lớn
lông đỏ) của ta, là đại cẩu ấm áp nóng nảy, kia là đại cẩu đông lạnh lãnh huyết.”
Vừa nói vừa cười mị mị vò loạn mái tóc đỏ của Liệt Hỏa.
Liệt
Hỏa nhất thời tức giận trừng mắt nhìn Tử Vũ, thấp giọng giận dữ hét: “Ai là hồng
mao đại cẩu, ta là Khuyển Yêu, không phải cái loại đại cẩu thấp cấp kia.”
“Có gì
khác nhau đâu.” Tử Vũ không khỏi nói thầm, Liệt Hỏa nháy mắt càng thêm giận. Tử
Vũ thấy vậy ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm, một phen kéo Liệt Hỏa tới liền
hôn lên đôi môi tức giận kia. Liệt Hỏa sau khi ngẩn người ôm lấy Tử Vũ bắt đầu
kịch liệt hôn trả.
Một
lúc lâu, Tử Vũ đẩy Liệt Hỏa ra, cười nói: “Đây là phần thưởng, ngươi là của ta,
chỉ có thể là của ta.”
“Bá đạo.”
Hai mắt đỏ sậm của Liệt Hỏa quang hoa loạn chiến, ngữ khí bất mãn, trong mắt lại
toát ra quang mang thật cao hứng.
Đè Liệt
Hỏa xuống, Tử Vũ đứng lên nhìn lướt qua hộp gỗ nhỏ trên bàn ở trong phòng. Đây quá
nửa chính là thuốc mỡ của Lục công chúa gì đó kia lưu lại, nhất thời với tay cầm,
đè Liệt Hỏa xuống bắt đầu lột y phục hắn.
Liệt
Hỏa mặc kệ động tác của Tử Vũ, lại khẽ nhíu mày nhìn hộp gỗ nói: “Ta có thể tự mình
chữa trị, không muốn nợ nhân tình của nàng ta.”
Tử Vũ
lắc đầu nghiêm mặt nói: “Lúc này chớ cậy mạnh, có đồ tốt vì sao không cần, mạng
của ngươi ta cho rằng so với bất cứ thứ gì khác cũng nặng hơn. Để ta giúp ngươi
xử lý, nhớ kỹ, ngươi có thể nợ chỉ có thể là ta, người khác, không cho phép quản
nhiều như vậy.” Nói đến vế sau thì lại là uy hiếp rồi.
Liệt
Hỏa nghe nói vậy không khỏi vừa tức vừa cười, có tính như vậy sao, nợ nhân tình
của nàng thì được, nợ của người khác thì không được, nào có đạo lý như vậy. Nhưng
mà nghe vào trong tai lại hết sức thoải mái, Tử Vũ muốn như thế thì cứ như thế
đi, hắn chẳng để ý, dù sao những người khác hắn cũng không để vào mắt.
Cẩn
thận xức thuốc cho Liệt Hỏa, thương thế nghiêm trọng ngay cả tự mình chữa trị
cũng vô dụng, suy nghĩ thì biết sự cường đại của đối thủ. Tử Vũ một bên xức thuốc
cho Liệt Hỏa, một bên nói cho hắn biết chuyện nhìn thấy nghe được mấy ngày nay.
Liệt
Hỏa nghe xong trầm tư nửa ngày, lại chỉ nhíu mày nói bốn chữ: “Ngươi phải cẩn
thận.” Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, muốn chạy khỏi mái hiên,
trước phải 'thao quang dưỡng hối' (ý chỉ giấu tài).
Tử Vũ
vừa nghe không khỏi toàn bộ tâm đều ấm, tình huống này thấy thế nào cũng là Liệt
Hỏa nên cẩn thận tên kia, hắn lại chỉ nghĩ tới mình, nhất thời vẻ mặt xán lạn cúi
đầu tươi cười chính là hung hăng một nụ hôn.
“Ngươi
hôn chỗ nào đó?” Liệt Hỏa thân mình run lên, mạnh mẽ nhấc nửa người trên lên quát.
Tử Vũ
tập trung nhìn vào, vừa vặn xức thuốc đến bắp chân, cúi đầu một nụ hôn này cũng
không chú ý địa phương, cư nhiên hôn đến Liệt Hỏa. Trong lúc nhất thời Liệt Hỏa
đỏ mặt trừng mắt nhìn Tử Vũ, mà Tử Vũ cũng đỏ mặt cấp tốc bôi thuốc.
“Đúng
rồi, Ứng Thanh Liên sao lại không ở một chỗ với ngươi?” Dù sao Tử Vũ gặp qua rất
nhiều, da mặt tương đối dày, ngừng một chút sau đó lôi ra một đề tài, dời đi xấu
hổ hiện thời của hai người.
Liệt
Hỏa vừa nghe Tử Vũ hỏi Ứng Thanh Liên, nhất thời vẻ mặt khinh bỉ nói: “Nữ doanh
bên cạnh.”
Tử Vũ
đành phải nuốt một ngụm nước miếng, trừng to mắt nhìn Liệt Hỏa hỏi: “Cái gì? Chỗ
đó?”
Liệt
Hỏa trừng mắt nhìn Tử Vũ giận dữ hét: “Ngươi quan tâm hắn như vậy làm gì? Đừng
quên ai hại chúng ta thành cái dạng này.”
Tử Vũ
nhất thời nở nụ cười, nhìn khuôn mặt hồng hồng của Liệt Hỏa nói: “Ăn giấm rồi, ăn
giấm rồi.”
Liệt
Hỏa nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tử Vũ, sau đó một tiếng hừ thật mạnh,
không chút do dự gật gật đầu nói: “Ta ăn giấm, ta không thích ngươi quan tâm hắn.”
Tử Vũ
thấy Liệt Hỏa không ngờ lại thẳng thắn thừa nhận như thế, không khỏi tươi cười
đầy mặt nhào tới ôm lấy eo Liệt Hỏa, hung hăng hôn Liệt Hỏa một ngụm, cười tủm
tỉm nói: “Liệt Hỏa của ta, thực khiến cho người ta không thể không thích, ngươi
yên tâm, ta chỉ thích ngươi.”
Liệt
Hỏa nghe vậy thì khuôn mặt mới nhìn khá hơn, ôm lại Tử Vũ nói: “Cái con hồ ly kia
là Mị Hồ trong Mị Hồ, vừa vào chỗ này, những nữ binh sĩ kia đã bị mê hoặc đến thần
hồn điên đảo, trực tiếp an bài đến chỗ nữ doanh. Bây giờ, phỏng chừng không biết
tự tại đến thế nào nữa.”
Tử
Vũ vừa nghe lời này, không khỏi dứt khoát gật đầu, Ứng Thanh Liên kia một thân
phong hoa tuyệt đại, khí chất mị hoặc thiên thành, nếu muốn không hấp dẫn người
thì quá khó khăn rồi. Xem ra, đầu năm nay lớn lên có chút ưu việt thật tốt, lưu
lạc làm tù nhân cũng có thể thành khách quý.