Liệt Hỏa yêu phu - Chương 69

Chương 69: Sắc lang Tử Vũ 

Nước biển, bốn phía đều là nước biển, sinh vật đủ loại hình dáng đua nhau khoe sắc dưới đáy biển. Hải tảo mềm mại, đá ngầm thiên hình vạn trạng, đủ mọi loại cá kì lạ qua lại như thoi, sao biển đỏ, đá trắng, tảo vàng, cá tím, thế giới dưới đáy biển sặc sỡ màu sắc như thế khiến Tử Vũ hoa cả mắt.

“Đẹp quá.” Tử Vũ rũ đôi mắt yêu thích phát sáng như sao, thế giới dưới đáy biển mỹ lệ như thế khiến cho người ta nhìn mà ta thán. Lúc đi qua đại đạo cùng lão Huyền Vũ vương làm sao thấy được cảnh sắc như thế này, ở trong Thủy Tinh cung cũng không có lòng mà ngắm, bây giờ mới biết đến vẻ đẹp dưới đáy biển.

“Quả thật xinh đẹp.” Ứng Thanh Liên cũng gật gật đầu phụ họa, hành tẩu lâu trên đất liền làm sao thấy qua thế giới dưới đáy biển, vẻ mỹ lệ khác biệt này, quả thật độc nhất vô nhị.

“Hừ, đó là đương nhiên.” Vừa nghe hai người ca ngợi thế giới dưới đáy biển, Tiểu Vân sợ sệt bị vứt bên cạnh ngẩng cao đầu lên cao ngạo. Tử Vũ lúc này cũng không có tâm tư ầm ỹ với nó, hai mắt chỉ chú ý màu sắc rực rỡ, chờ lên bờ rồi sẽ phải cách xa nước, cảnh sắc này cần phải ngắm kỹ mới được.

Một con sao biển nhỏ màu vàng ngũ giác nhàn nhã bơi đến trên kết giới võng của Tiểu Vân, ghé vào bên trên tò mò nhìn bốn người bên trong, Tử Vũ thấy vậy nảy sinh thích thú, giơ tay chọc nhẹ vào bụng dưới của con sao biển.

“A, lưu manh.” Sao biển kêu lên sợ hãi, nháy mắt co lại, rời khỏi quầng sáng của Tiểu Vân.

Tử Vũ thì ù ù cạc cạc quay đầu nhìn Liệt Hỏa, Liệt Hỏa nhún nhún vai, càng thêm ù ù cạc cạc, mà Tiểu Vân thì đen mặt trừng mắt nhìn Tử Vũ nói: “Ngươi sờ chỗ nào đó? Không biết xấu hổ, sắc lang.”

Sắc lang, Tử Vũ lần đầu tiên nghe danh từ này rơi vào trên người nàng, sắc lang, nàng sắc ai? Nhất thời mài răng trừng mắt nhìn Tiểu Vân, chờ Tiểu Vân nói rõ cho nàng. Tiểu Vân thì xấu hổ cùng giận dữ đến mặt đỏ bừng, căm tức nhìn Tử Vũ.

Phía sau Ứng Thanh Liên thấy vậy ha ha cười nói: “Lão bà, con sao biển này là nam, nàng sao lại sờ vào chỗ dưỡng dục đời sau của nó, sẽ không phải nàng này sinh hứng thú với nó chứ? Cái này có phải là tuổi nhỏ quá không.”

Tử Vũ nghe Ứng Thanh Liên vừa nói như vậy, xoát một tiếng đỏ toàn bộ mặt. Xấu hổ làm sao, nàng cũng không phải sinh vật biển, trước đây khi đọc sách cũng không ai dạy nàng chỗ nào đó của sao biển, hải tảo, cá biển không thể sờ, nàng vừa thích thú thì đã đánh mất mặt mũi rồi, lập tức di chuyển thân hình bổ nhào vào trong lòng Liệt Hỏa, ghé vào trên ngực Liệt Hỏa chết cũng không ngẩng đầu.

Liệt Hỏa thì tức cũng không phải cười cũng không phải, từ giữa hàm răng nghẹn ra hai chữ: “Ngu ngốc”, duỗi tay ra ôm Tử Vũ thôi động tốc độ lao vụt về phía trước, thực mất mặt hắn mà.

Lập tức một hàng bốn người nhanh chóng hướng bờ biển mà đi. Thủy Tinh cung này vốn là ở trung tâm biển lớn, chỉ trong một khoảnh khắc là không thể rời khỏi, chỉ có mau chóng cách xa một chút để Huyền Vũ vương cho dù phát hiện bọn họ chạy trốn cũng đã ngoài tầm với rồi. Cho nên, ba người thay phiên phụ trợ yêu lực cho Tiểu Vân, đem tốc độ phát huy cực hạn.

Chạy trốn, đại dương, đại dương, chạy trốn, chạy ba ngày liền, bốn phía vẫn là nước biển mênh mông, Tử Vũ rốt cuộc nhịn không được bạo phát, hung ác nói với Tiểu Vân: “Ta nói ngươi có phải không tin ta đánh ngươi hồi nguyên hình hầm canh phải không?”

Tiểu Vân và ba người bọn Tử Vũ ở chung ba ngày, lúc này cũng không sợ Tử Vũ nữa rồi, nhất thời cãi lại: “Ngươi cho ta không muốn nhanh thoát khỏi các ngươi sao, huyễn hải này lớn như vậy, đi một năm rưỡi không thấy bờ cũng là bình thường, mới ba ngày thế này, ngươi kêu cái gì mà kêu.”

“Một năm rưỡi, lúc bọn ta mới đến đi bao lâu, ngươi dám nói một năm rưỡi hả.” Nghiến răng nghiến lợi Tử Vũ mài đao xoèn xoẹt hướng Tiểu Vân.

Tiểu Vân hung hăng quát trả Tử Vũ: “Ngươi biết cái gì, đó là gia gia súc địa thành thốn (một môn thân pháp huyền ảo), ngươi đi một giờ là đã đi được trăm vạn dặm hải vực. Nếu ta có bản lĩnh lớn như vậy, ta liền đi làm Huyền Vũ vương rồi, sao còn bị ngươi uy hiếp được.”

Tử Vũ nhất thời á khẩu không trả lời được, quay đầu nhìn Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên, Liệt Hỏa xoa xoa mày trầm giọng nói: “Phỏng chừng không nói dối.”

Ứng Thanh Liên cũng nhàn nhã gật gật đầu nói: “Coi bộ đáng tin.” Huyễn hải trăm ngàn vạn dặm hải vực, Thủy Tinh cung xây ở trung tâm, lời nói của Tiểu Vân này không gạt người.

Tử Vũ nghe vậy không khỏi kêu rên một tiếng, vẻ mặt cầu xin nói: “Một năm rưỡi, trời ơi, đến lúc đó ta biến thành cá luôn rồi.”

Liệt Hỏa thấy vậy không khỏi nở nụ cười, một phen kéo Tử Vũ qua vò loạn tóc Tử Vũ, một bên nói: “Cũng không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Tử Vũ nhíu mày nhìn Liệt Hỏa, Liệt Hỏa thì quét mắt liếc Tiểu Vân một cái. Tiểu Vân bất mãn trừng mắt liếc lại một cái, sau đó hung hăng nói: “Ta tuy bất tài, cũng là người trong vương tộc, không thể rút vạn dặm, nhưng ngàn dặm thì không làm khó nổi ta, đi vài ngày nữa là có thể ra khỏi huyễn hải rồi, thật xúi quẩy.”

Tử Vũ nghe thế lập tức mặt mày hớn hở, may mà tiểu tử này còn có bản lãnh này, khó trách trên đường đi cũng chưa từng gặp truy binh, thì ra thời gian ba ngày ít nhất cũng đi được vài chục vạn dặm. Thuỷ tộc cũng không có loại năng lực này, những kẻ có năng lực này, phỏng chừng đang ứng phó chuyện Giao vương gì đó kia. Lại nói trong nước có vạn con đường, nơi nơi đều có thể lên bờ, mất đi tiên cơ, muốn bắt người, không dễ dàng rồi.

Đã có động lực, tốc độ tiến tới càng thêm nhanh hơn, thủy sắc quang cầu kia như thiểm điện, phong trì điện lãm mà đi, quả thực như sao băng trên trời, sáng rực mà còn vun vút.

Bóng đêm bao phủ, biển khơi chìm vào đêm tối, ánh sáng u ám, không rực rỡ chói mắt như trong Thủy Tinh cung mà có một loại thú vị nguyên thủy vốn có của thiên nhiên.

Đang lúc Tiểu Vân mang theo ba người lao đi vùn vụt, đột nhiên thân hình hơi ngừng lại, nhíu mày nhìn về phía trước, Tử Vũ nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”

“Phía trước không bình thường.” Tiểu Vân nhíu mày khó hiểu nói.
Ba người bọn Tử Vũ nghe vậy đều ngưng thần nhìn lại. Đáy biển vốn là một khoảng không tối tăm, lờ mờ lộ ra những đốm sáng nhỏ soi sáng cả một khoảng hải vực phía trước, những điểm sáng chi chít kia dày đặc như sao, nhiều không đếm xuể.

“Có gì không bình thường?” Liệt Hỏa trầm giọng hỏi.

Tiểu Vân nhíu mày nói: “Khoảng hải vực này phần lớn không có người trong Thuỷ tộc cư ngụ, vốn là vùng đất hoang vắng, vào lúc này sao lại xuất hiện nhiều người như vậy?”

Tử Vũ là thiện tâm kế, Tiểu Vân cá tính ngang ngược nhưng lại không có tâm kế, sớm đã bị nàng nhìn thấu, cũng không hoài nghi Tiểu Vân là cố ý dẫn bọn họ đến chỗ này, lập tức nói: “Đi vòng qua.”

Tiểu Vân lắc đầu nói: “Đi nơi này là gần nhất, bọn họ chắn hết đường rồi, nếu đi vòng thì lộ trình lại tăng thêm vài ngày, ta cũng không muốn ở cùng với các ngươi, ta sắp mệt chết rồi, không có bản lãnh kia.” Yêu lực tiêu hao quá nhiều, mặt trắng bệch Tiểu Vân quả thật không nói dối.

Tử Vũ thấy vậy liếc mắt nhìn Liệt Hỏa cùng Ứng Thanh Liên, Liệt Hỏa khẽ nhướng mày nói: “Xông tới.”