Chương
61: Vặt sạch
Biết Ứng
Thanh Liên trước mắt không cần lo lắng, Tử Vũ liền gạt hắn qua một bên, cùng Liệt
Hỏa cẩn thận suy xét tình hình trước mắt.
Vốn
cho là Liệt Hỏa gặp phải cảnh ngộ này nhất định nổi trận lôi đình, lúc này sau khi
nghe Liệt Hỏa quyết định Tử Vũ mới hiểu được, có lẽ, đây cũng không phải chuyện
sai, lần này ra đi mục đích là Mộc giới, dọc đường chính là không ngừng đề cao
chính mình, cường đại chính mình, thế nhưng, cũng không phải ra ngoài sinh sự, lại
đánh nhiều như vậy.
Mà
nơi này lại bất đồng, quân nô đối chiến, không chết không ngừng, năng lực của đối
thủ chỉ cao chứ không thấp. Trong chiến đấu nâng cao năng lực cùng kinh nghiệm
là con đường nhanh nhất cường đại bản thân, nhân tài tập trung như thế, huấn
luyện phong phú như thế, bề ngoài Liệt Hỏa rất ư mệt mỏi, thực tế Liệt Hỏa lại
có điểm vui mừng.
Tử Vũ
nghe Liệt Hỏa vừa nói như vậy, không khỏi đảo trắng mắt nói: “Uổng công ta đã lo
lắng vô ích.”
Liệt
Hỏa duỗi tay ôm Tử Vũ vào trong ngực, ngạo nghễ cười nói: “Chuyện tốt như thế,
ta tất nhiên không khách khí nhận lấy. Nhưng mà, cái gì gọi là lo lắng vô ích,
ngươi không lo lắng cho ta, ngươi còn muốn lo lắng cho ai? Nhớ cho kĩ, phạm sai
lầm một lần, thì một ngày đến bốn năm trận, ngươi chờ ta biến thành quỷ cũng phải
đến lột da ngươi.”
Tử Vũ
thấy Liệt Hỏa giống như giận mà cũng không phải giận giáo huấn nàng, không khỏi
nhíu mi nói: “Hừ, ngươi chờ đó cho ta, xem ta có chỉnh chết ngươi không.” Lời
nói giận dỗi, kì thực trong mắt lại tươi cười xán lạn, tảng đá lớn chắn ở trong
lòng đã được buông lỏng. Chính mình sớm nên biết, Liệt Hỏa nào phải là người
nghe lời như vậy, lần này thuận theo như thế, thì ra là hại thành lợi, điều này
làm cho nàng đến thực yên lòng.
Một
buổi tâm sự, sắc trời không biết khi nào đã sắp sáng, Tử Vũ theo đường cũ chuồn
trở về, bất quá tâm trạng đã thoải hơn chút.
Gặp mặt
Liệt Hỏa tâm tình kích động, thế nhưng thời gian không cho phép, lén lút chuồn
trở về, không ngờ lại đã sắp tới giờ cơm trưa. Tử Vũ thầm kêu một tiếng không
xong, vọt vào phòng bếp liền khởi công.
Tại
phòng bếp, quản sự vừa thấy Tử Vũ chạy vào, không khỏi vội la lên: “Tiểu Vũ nhi
của ta, sao hôm nay lại trễ như vậy, Vương thượng hôm nay tới đây cùng lão
Vương gia dùng bữa, hiện tại đã đợi ngươi nửa giờ, mau, mau.”
Tử Vũ
vừa nghe nhất thời hai mắt liền trắng dã, ăn chỗ nào không ăn hôm nay lại chạy
tới đây ăn cơm, lần đầu tiên lén lút chuồn đi đã bị đụng phải, thực không hay
ho.
“Không
ngờ lại có thể để cho bổn vương chờ ngươi?” Trong đại điện Thủy Tinh cung, Huyền
Vũ Vương mặt không chút thay đổi nhìn Tử Vũ bưng thức ăn lên, lão Huyền Vũ Vương
thì vẻ mặt thương hại nhìn nàng.
Tử Vũ
vẻ mặt sắp khóc biểu tình đáng thương nói: “Nhất thời ngủ quên.” Cũng may chỗ ở
của nàng có đặc quyền kia của lão Huyền Vũ vương, không cho phép quấy rầy, lời
này thật đúng là có thể hồ đồ giấu giếm qua ải.
Huyền
Vũ Vương thản nhiên quét mắt liếc Tử Vũ một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Cái kẻ
tên Liệt Hỏa tại biên hải kia, một ngày không cho phép dùng cơm.” Dứt lời, cứ
thế cùng lão Huyền Vũ Vương bắt đầu ăn.
Tử Vũ
nhất thời tức giận nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên trên mặt thần thái gì cũng
không lộ, tay chân lanh lẹ lui xuống.
“Tên
khốn kiếp, lão tử không phát uy, ngươi thực xem ta là con thỏ......” Ra khỏi chính
điện, Tử Vũ đó là tức giận cuồng phong ba ngàn dặm, cũng không nhìn đường, hùng
hùng hổ hổ lao thẳng về phía trước. Có bất mãn gì hướng vào nàng, nàng không thèm
để ý, chỉ tiếp chiêu. Nhưng không trừng phạt nàng, giáng tội Liệt Hỏa, điểm ấy
thật sự là tức giận, vô cùng tức giận. Mới đáp ứng Liệt Hỏa không gây chuyện, ngay
lập tức lại liên lụy đến hắn, Tử Vũ quả muốn phát điên, nàng đau lòng cho Liệt
Hỏa nha.
“Khốn
kiếp, chờ Liệt Hỏa nhà ta cường đại lên, xem ta không vặt lông ngươi, đem ngươi
nấu canh......” Trạng thái phẫn nộ của Tử Vũ sau khi phát tiết xong, đột nhiên
phát hiện một sự thật, nàng lạc đường. Trong cơn cuồng phong xông về phía phòng
mình, đã không biết đi đến chỗ nào rồi.
“Đây
là chỗ nào?” Vòng vài vòng, xung quanh là một hành lang dài đầy sương mù, Tử Vũ
không khỏi nhíu mày, trong Thủy Tinh cung không có chỗ nào như thế này mà, chẳng
lẽ ba ngày nay vẫn còn có nơi nàng bỏ qua.
Đang
lúc nhíu mày, một mùi hương thanh u truyền đến, thấm vào ruột gan, dù sao cũng
không còn đường, bắt lấy manh mối tìm xem. Tử Vũ lập tức theo mùi hương mò mẫm
đi tới.
Tiểu
hoa viên, hẳn là tiểu hoa viên, mùi hương tản ra chính là trái cây trên cây cối
thấp lùn trong tiểu hoa viên. Đỏ, vàng, trắng, kết trái vô cùng kì quái, mùi
thơm lại lạ lùng nức mũi, hương thơm rất câu hồn người.
Tử Vũ
chỉ cảm thấy nước miếng chảy dài, chạy một quãng đường xa, cơm sáng cơm trưa lại
đều chưa ăn, hiện tại đang đói rã ruột, có hai quả lấp vào bụng cũng tốt. Lập tức
bất chấp mọi thứ, như cuồng phong quá cảnh, bắt đầu càn quét.
“Quái,
nơi này ngay cả củ cải cũng ngọt hơn vịt.” Một cước khai quật củ cải trắng mập
mạp, Tử Vũ liên tục than thở đất này sản vật phong phú, chủng loại ưu tú.
Sau một
trận càn quét, ôm vào trong lòng trái cây còn dư lại, Tử Vũ tiếp tục vận động tìm
đường. Liệt Hỏa còn chưa ăn cơm đâu, có trái cây này cũng tốt hơn so với bụng
đói. Bóng dáng sau khi rời khỏi tiểu hoa viên, những quả to nặng trĩu trên cây
trước đó, ngay cả vỏ cũng không chừa lại.
Phải
nói vận khí không tốt cũng hay, buổi chiều Tử Vũ rốt cuộc cũng đụng trúng đường
ra, thế nhưng lại lỡ cơm chiều, cũng may Huyền Vũ Vương kia đi rồi, lão Huyền
Vũ Vương trừng phạt gì cũng đều không có, thật sự là người hiền lành.
Tử Vũ
đã đói một ngày tuyệt không cảm thấy đói bụng, sắc trời vừa tối, gói ghém vài
thứ xong liền hướng chỗ Liệt Hỏa chạy tới. Hôm qua lộ trình ba giờ, hôm nay chính
là nửa giờ đã đến, Tử Vũ không khỏi kinh hỉ, công lực của mình tăng thực nhanh.
“Ngươi
hôm nay lại làm gì nữa?” Chỗ của Liệt Hỏa một mảnh tối đen, Tử Vũ mới vừa chạy
tới đã bị Liệt Hỏa một phen túm vào quát.
“Hắc
hắc, đói bụng không, ta mang hoa quả đến cho ngươi đây.” Tử Vũ thực thông minh tránh
trái tránh phải mà nói. Sau khi đèn sáng Liệt Hỏa thấy vậy, tức giận cũng không
có chỗ phát, huống chi cũng không tức giận, chỉ là lo lắng.
“Trái
cây ở đây rất ngon, ngươi trước lấp bụng đi.” Tử Vũ vừa nói vừa mở đống hoa quả
ra đưa cho Liệt Hỏa.
Liệt
Hỏa thuận tay cầm lên củ cải trắng vừa nhìn, nhất thời sắc mặt đại biến, khóe
miệng liên tục rút gân, Tử Vũ thấy vậy kinh ngạc nói: “Sao vậy, không có độc, củ
cải này tuy không phải trái cây, nhưng ta cảm thấy rất ngọt......”
“Củ cải?”
Liệt Hỏa đề cao thanh âm, xanh cả mặt, trừng mắt nhìn Tử Vũ hai mắt kinh ngạc vô
tội, sắc mặt vặn vẹo nói: “Ta chỉ biết nó có một cái khác tên, nhân sâm ngàn
năm.”
Thật
sao, Tử Vũ nhất thời rớt quai hàm, củ cải béo này là nhân sâm ngàn năm, nó sao lại
không thành hình lại không chạy. Lại không biết rằng ngoại trừ ở Mộc giới những
thứ này có thể tu luyện thành hình người, ở Yêu giới Nhân giới vĩnh viễn không
thể.
Không
đợi Tử Vũ phản ứng lại, Liệt Hỏa cúi đầu nhìn hoa quả Tử Vũ mang đến, sắc mặt kia
là xanh trắng đan xen, cầm lấy một cái cây màu đỏ có quả đỏ, Liệt Hỏa nuốt nước
miếng nói: “Chu quả vạn năm.”
“Linh
chi ngàn năm......”
“Linh
đan quả trăm năm......”
“Bất
lão thảo ngàn năm......”
Theo một
dãy tên Liệt Hỏa báo ra, Tử Vũ chỉ cảm thấy mây đen bao phủ đỉnh đầu. Xong rồi,
nàng bứng vốn liếng của Huyền Vũ Vương rồi, bất kể cái gì trên cây cũng không chừa
lại, ngay cả củ cải béo dưới đất cũng bị nàng nhổ sạch sẽ, trời ạ.