"Có
người xâm nhập Sát Thủ môn."
Một
trận ồn ào, hơn mười thân ảnh màu đen từ những hướng khác nhau của Sát Thủ môn nhảy
ra. Ánh mắt lãnh lệ, thân thủ không tệ. Lúc nhìn thấy mấy người Lãnh Loan Loan thì
bảo kiếm trên người không tiếng động xuất vỏ, hướng tới bọn họ mạnh mẽ đâm tới.
Ánh trăng nhàn nhạt, thân kiếm lóe ra hàn quang thấu xương, như hắc thú trong
bóng đêm yên tĩnh mở ra song mâu. . . . . .
Lãnh
Loan Loan nhìn những sát thủ xuất hiện chỉ nhếch môi cười, trứng gà cũng muốn chọi
với đá sao? Váy dài lửa đỏ giương lên, như một đạo liệt diễm trong đêm tối bùng
sáng, ai cũng không thấy rõ trên tay nàng có binh khí bắn ra hay không, nhưng đám
sát thủ đâm về phía nàng tất cả đều lộn một vòng bay ra ngoài.
Bịch
bịch——
Thân
thể đập vào cọc gỗ hoặc trên tường, như tượng người tàn phế phun ra máu tươi
xinh đẹp, cuối cùng ngã xuống đất.
Tả
hộ pháp giật mình nhìn Lãnh Loan Loan, mắt trừng to như mắt trâu. Phẫn nộ cùng
sợ hãi ở đáy mắt giao nhau lướt qua. Những sát thủ xuất thủ này coi như là gã
một tay huấn luyện ra, không nghĩ tới không thể chịu nổi một kích như thế, hay
là vị Hoàng hậu này lợi hại hơn?
"Oanh
——" lại là một chùm quang diễm cháy bùng lên, như yên hỏa tối mỹ lệ ở thiên
không chợt lóe lên rồi biến mất.
Một
nhóm sát thủ khác xuất hiện, vẫn là hắc y mặt lạnh, trong tròng mắt thâm thúy
không có thất tình lục dục thuộc về nhân loại, như tượng người bị thao túng đờ
đẫn rút kiếm ra thẳng hướng tới đám người Thủy Dao công kích.
Đám
người Thủy Dao tạm thời buông tha Tả hộ pháp, xoay người lại cùng bọn sát thủ
triền đấu.
Gió
đêm nổi lên, bóng cây lắc lư trong sân, lá cây xào xạc rung động. Lay động y
phục, tóc tai của bọn họ. Mấy đạo thân ảnh như điện, kiếm quang trên tay như
tuyết, trong khoảng sân to lớn diễn ra một trận võ hiệp kịch.
Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, nhìn thân ảnh của bọn họ, quả nhiên là một vở kịch
hay. Nhưng nàng lại không muốn tốn quá nhiều thời gian để lãng phí, những kẻ
này căn bản nhỏ bé không đáng kể, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay đã có thể thu
phục. Hơn nữa xuất diễn này cũng không thú vị như trong tưởng tượng, chỉ vì bọn
sát thủ đó bất quá cũng chỉ như thế. Cư nhiên không có một kẻ nào giống như
nhân vật Văn Nhân Tiêu của Hỏa Ảnh môn, tự nhiên không đáng nàng phí nhiều công
sức.
Nàng
ngồi xuống trên ghế đá bên cạnh, vắt chân lên lại vẫn tao nhã như cũ. Làn váy
đỏ rực thõng xuống, những sợi tóc mai rủ xuống tự nhiên theo gió hất lên hôn
lấy hai má. Tay ngọc giơ lên, đôi mắt đen như bảo thạch nhìn đám người Thủy
Dao, có vài phần thích thú phân phó:
"Dao,
các ngươi không cần theo chân bọn chúng lãng phí thời gian. Trực tiếp cắn chết
bọn chúng là được."
"Cắn
chết?"
Tả
hộ pháp cùng bọn sát thủ nguyên bản mặt không chút thay đổi đều bị cái từ này làm
sửng sốt, bọn họ chẳng lẽ là yêu quái? Nhưng không để bọn chúng suy nghĩ, đám
người Thủy Dao đã áp dụng hành động.
"Vâng."
Đối
với đám người Thủy Dao mà nói, lời nói của Lãnh Loan Loan chính là thánh chỉ.
Vì thế bốn người phút chốc từ trong vòng chém giết lùi ra ở khoảng đất trống,
thân thể nhoáng lên một cái nháy mắt hóa thành nguyên hình của bọn họ, một
chồn, một sói, một rắn, một hồ.
Biến
hóa bất thình lình này đều khiến đám người Tả hộ pháp sợ ngây người, thẳng đến
thân rắn cự đại của Khê Nương lắc lư lên một cái khiến cây động đất rung, bọn
họ mới lấy lại tinh thần. Đối diện với mấy đôi yêu mâu quỷ dị kia, thái độ bình
tĩnh gì đều cũng quên tuốt, kinh hãi hô:
"Bọn
chúng là yêu quái."
Một
câu yêu quái chọc giận đám người Thủy Dao, phúc chốc hạ xuống, tròng mắt phun
ra quang mang ngoan lệ, thị huyết, bốn đạo thân ảnh như tia chớp hướng tới những
kẻ đang chạy trốn.
Bọn
người Tả hộ pháp còn chưa kịp phản ứng, liền bị sói, hồ, chồn cắn cổ, máu tươi túa
ra, một ngụm liền toi mạng. Mà Khê Nương hóa thân thành Cự Mãng lại càng trực tiếp
một ngụm nuốt đám đông vào bụng, cuối cùng, vẫn không quên vươn cái lưỡi thật
dài liếm liếm miệng, một bộ dạng thoả mong ước nguyện.
Không
cần một khắc, sát thủ ở đây đều thành thi thể. Mùi máu tanh nồng đậm theo gió
đêm tràn ngập trong không khí.
Lãnh
Loan Loan từ trên ghế đá đứng dậy, mắt đen đảo qua hài cốt trên đất. Trên môi đào
nở rộ một nụ cười tà tứ, khiến dung nhan tuyệt sắc trước mặt càng thêm một phần
mị hoặc tà tứ.
"Trứng
gà chọi đá, căn bản là không biết tự lượng sức mình. Sao không sớm nhận thua
thì tốt rồi, còn muốn phản kháng." Vỗ vỗ tay, nàng ngẩng đầu nhìn luân
nguyệt trên thiên không. Phất phất tay với đám người Thủy Dao:
"Các
ngươi đi xem có cá lọt lưới không, nếu có cũng giải quyết đi. Dù sao những kẻ
này cũng không phải hạng người thiện lương, diệt đi là vì dân trừ hại."
"Thưa
vâng."
Bốn
thân ảnh động vật chợt lóe, biến mất dưới đêm trăng.
Lãnh
Loan Loan nhìn bọn người Tả hộ pháp, giơ tay lên, trong tay áo đỏ rực bay ra
một đạo bạch sắc quang mang, sau đó đều bao phủ hài cốt trên mặt đất, đợi sau
khi hào quang tan hết, thi thể trên đất cũng biến mất không thấy.
Gió
nhẹ nhàng lướt qua, cây cối lay động, nếu không có trong không khí còn lưu
lại mùi máu tươi, cho dù người nào cũng
không nghĩ ra nơi này đã từng phát sinh một màn huyết tinh.
Một
lát sau, đám người Thủy Dao đã trở lại. Thân ảnh nhoáng lên một cái, lại hóa
thân làm hình người.
"Chủ
tử, đều đã giải quyết."
"Tốt
lắm." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, giơ tay lên, oanh một tiếng, liệt diễm
hừng hực bốc cháy trong Sát Thủ môn. Bên trong liệt diễm hừng hực, gương mặt Lãnh
Loan Loan như có ánh lửa nhảy nhót, sau đó quay đầu lại nói với bọn họ.
"Chúng
ta đi thôi."
"Vâng."
Mấy
người quét mắt nhìn biển lửa, trong mắt đều lướt qua tia lãnh đạm. Những kẻ này
dù sao cũng là gieo gió gặt bão.
Mấy
đạo thân ảnh chợt lóe, biến mất dưới đêm trăng. Mà sau khi bọn họ rời đi, ngọn
lửa kia đột nhiên ầm một tiếng dọc theo bốn phía bốc cháy lên, đại hỏa hừng
hực đem bầu trời đêm ánh thành ban ngày,
mùi vị cháy khét nồng đậm toàn bộ tràn ngập trong không khí, thay thế mùi hương
hoa cỏ, đem trọn Sát Thủ môn đốt sạch.
Từ
nay về sau, trên giang hồ không còn Sát Thủ môn tổ chức sát thủ hại người này nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét