Người
nọ đầu tiên là dừng lại, sau đó nhìn thấy bạch y của mình cư nhiên bị đồ ăn làm
bẩn, nhất thời ngẩng phắt đầu lên, cặp mắt lạnh lùng nhìn về phía thanh sam nam
tử, môi mỏng phun ra câu nói lạnh như băng :
"Ngươi,
muốn chết!"
Câu
nói của bạch y nam tử rơi xuống, khách điếm đột nhiên yên tĩnh ngay cả rớt
xuống cây kim cũng nghe thấy. Thế nhưng chỉ được một khắc, thanh sam nam tử kia
liền lấy lại tinh thần, trên mặt tràn đầy bạo nộ, suýt nữa như con khỉ muốn
nhảy dựng lên, ngón tay gầy còm chỉ vào bạch y nam tử vừa tới cửa:
"Con
mẹ ngươi mới tìm chết."
Bạch
y nam tử sắc mặt bỗng nhiên giật giật, chỉ thấy y vạt bào khẽ giương, mấy cây
ngân châm lóe ra hàn quang bắn tới thanh sam nam tử.
Thanh
sam nam tử không ngờ tới bạch y nam tử lại đột nhiên gây khó dễ, trong nháy mắt
sửng sốt như thế, lại bị ngân châm đâm vào cơ thể, mọi người dường như nghe thấy
âm thanh phụp phụp, sau đó khuôn mặt thanh sam nam tử đột nhiên lập tức méo mó,
giống như chịu đựng thống khổ cực độ, bỗng nhiên ngã xuống đất không ngừng lăn
lộn, phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế :
"A,
a, a. . . . . ."
Mọi
người đều bị một màn này dọa sợ ngây người, trơ mắt nhìn gã không ngừng lăn lộn,
y phục, tóc tai hỗn độn, đều xô ngã bàn, ghế khách điếm.
"Khách,
khách quan, người, người đây là làm sao vậy?"
Chưởng
quầy hơi béo nhìn thanh sam nam tử không ngừng gào to sợ tới mức trán túa ra mồ
hôi lạnh, thế nhưng sợ gây ra tai nạn chết người y vẫn là đánh bạo run rẩy hỏi.
"A,
a, a. . . . . ."
Trả
lời y vẫn là một trận gào thống khổ tê tâm liệt phế, cặp mắt của thanh sam nam
tử kia cũng biến thành như mắt bò, nhưng không có tiêu cự, chỉ là không ngừng
gào thét.
"Hừ
——" bạch y nam tử lại chỉ là khinh miệt liếc thanh sam nam tử một cái, cứ
thế hướng về phía bàn trống bên kia đi đến, sau đó tại ánh mắt mọi người ngồi
xuống, hướng tới điếm tiểu nhị lạnh lùng phân phó:
"Cho
ta một cân thịt bò, một bình Trần nhưỡng thượng hạng."
Điếm
tiểu nhị đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới liên tục khom lưng, nói:
"Được,
được, khách quan xin chờ cho một lát." Sau đó hướng vào phòng bếp nhanh
như chớp chạy đi.
"Có
vị đại hiệp nào thương xót, đem vị khách quan này đưa đến y uyển không?" Chưởng
quầy béo nhìn thanh sam nam tử đau đầu vạn phần, lại vừa sợ gây náo loạn đến
mạng người, không thể không quản, nhưng y một kẻ bình thường cũng không có biện
pháp, đành phải ngẩng đầu hướng tới mọi người cầu xin. Ở trong trong đám người
dùng bữa này nhân sĩ giang hồ không hiện bao nhiêu, hẳn là có người nguyện giúp
đỡ.
"Lão
tử giúp ngươi." Nói chuyện là một mãng hán tử để râu, một đầu tóc như cỏ
dại, thân hình cao lớn, một thân hắc y. Vừa nói, một bên tới gần thanh sam nam
tử.
"Tuy
rằng lão tử cũng không thích con khỉ ốm này, nhưng để cho gã ở trong này ầm ỹ quả
thật làm hỏng hứng thú uống rượu của lão tử." Mãng hán tử vừa vươn tay
chuẩn bị điểm huyệt đạo thanh sam nam tử, nhưng không ngờ vừa hạ xuống, ngân
quang lóe lên, mấy cây ngân châm thẳng tắp phóng về phía gã, mãng hán tử vội
vàng tránh đi, mấy cây ngân châm toàn bộ bắn vào trên mặt bàn. Gã nhìn thấy ngay
cả gốc châm cũng lún vào trong thì hút không khí, lấy lại tinh thần đối với bạch
y nam tử chính là một trận rống giận:
"Mụ
nội ngươi, tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả lão tử cũng dám ám
toán. Cũng không đi ra ngoài hỏi thăm chút lão tử ta là người như thế
nào?"
Trong
mọi người có kẻ nhận ra mãng hán kia, không khỏi giơ tay chỉ vào gã, kinh hô:
"Hắn
không phải là Ưng đại hiệp Đông Tam tỉnh sao?"
"Quả
nhiên là hắn."
".
. . . . ."
Những
người khác cũng nhận thức được.
Mãng
hán nghe vậy đắc ý cười, hướng về phía bạch y nam tử lộ ra hàm răng coi như
trắng :
"Ha
ha, tiểu tử, hiện tại biết lão tử là ai rồi chứ?"
Ai
dè bạch y nam tử vẻn vẹn thản nhiên quét mắt nhìn gã một cái, hoàn toàn không đem
gã để vào mắt.
"Ngươi
——"
Ưng
đại hiệp bị sự coi thường của y làm tức giận đến mặt đỏ đến tận cổ, thở ra khí
thô nhìn y.
Mọi
người cũng rất ngạc nhiên nhìn bạch y nam tử, nghĩ rằng y quá vô tri, hay là
quá lợi hại, thậm chí ngay cả Ưng đại hiệp Đông Tam tỉnh cũng không để vào mắt.
"Ấu
trĩ."
Đoàn
người Lãnh Loan Loan thẳng nhìn một màn phát sinh này, thanh sam nam tử trước
đó không cần phải nói, căn bản là phế vật, một kẻ ma-cà-bông, mà kẻ gọi là Ưng
đại hiệp Đông Tam tỉnh kia chỉ sợ cũng là lỗ mãng hán tử hư danh, xem bộ dáng
tên kia bị kích đến không chỗ phát tiết, bọn họ thật là có chút đồng tình với
gã. Trong mấy người, chỉ có bạch y nam tử kia cũng coi là một nhân vật, lạnh
lùng không dưới Kiếm Ngâm, thân thủ cũng lợi hại. Lãnh Loan Loan nhếch phấn môi
lên, nàng đột nhiên đối với bạch y nam tử kia có vài phần hứng thú, không biết y
ở trên giang hồ có danh hiệu như thế nào?
"Nếu
ta không đoán sai, bạch y nam tử kia nhất định là độc hành hiệp ‘ Cuồng thư
sinh ’ trong chốn giang hồ." Trữ Phong Ly nhìn bạch y nam tử lạnh lùng kia,
đột nhiên nói.
"Cuồng
thư sinh?" Lãnh Loan Loan cũng liếc mắt nhìn bạch y nam tử kia một cái,
"Danh hiệu này đủ vang dội, ta thích. Bất quá Trữ Phong Ly ngươi không
phải thương nhân sao? Làm sao có thể biết chuyện trên giang hồ?" Lãnh Loan
Loan thu hồi ánh mắt nhìn Trữ Phong Ly hỏi.
Trữ
Phong Ly nhíu nhíu mày kiếm, vẻ mặt rất có vài phần đắc ý.
"Thương
nhân bình thường có thể so với ta sao?"
Lãnh
Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, cái tên này không phải là tự kỷ đấy chứ? Nói
thẳng y là thương nhân không giống người thường không được sao? Có điều nhìn bạch
y nam tử kia, nàng quả thật càng xem càng thuận mắt, có lẽ kết giao một chút cũng
không tồi.
"Ta
muốn làm quen với hắn." Nàng không chút do dự đem tâm tư của mình nói ra
khỏi miệng.
"Cửu
nhi ——"
Dạ
Thần nhìn nàng, phần hứng thú dạt dào kia trong mắt nàng khiến hắn có chút
không thoải mái. Hắn không muốn nhìn thấy nàng vì nam nhân khác mà sinh ra hứng
thú, cho dù chỉ là thuần thưởng thức.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét