Hoàng
cung. Long Tuyền cung
Chao
đèn bao phủ ánh nến, ngọn đèn lờ mờ. Dạ Thần buông tấu chương xoa nhẹ cặp mắt
có chút mỏi, sau đó ánh mắt nhìn ra bên ngoài song cửa mở rộng.
Ngoài
cửa sổ ánh trăng sáng tỏ nhu hòa, gió đêm phất nhẹ, cây cối lay động trong yên
lặng như ma quỷ xinh đẹp vũ động. Cũng không biết bọn người Cửu nhi thế nào rồi?
Vốn hắn không đồng ý để nàng tự thân xuất mã đi thu thập Sát Thủ môn kia. Bản
thân hắn thấy bọn sát thủ này căn bản không đáng để nàng động thủ, hắn ban đầu
định phái Ngự Lâm quân trực tiếp vây bọn chúng. Nhưng Cửu nhi ở trong cung mấy
ngày nay buồn bực, muốn đi giải sầu, nàng liền đi.
Trong
lúc hắn nhìn ra bên ngoài âm thầm suy tư, một đạo kim quang lượn lờ bên cửa sổ.
Ngay sau đó, kim quang tản đi, thân ảnh đỏ lửa của Loan Loan xuất hiện.
"Thần,
ta đã trở về."
Lãnh
Loan Loan thấy Dạ Thần nhìn cửa sổ ngưng thần, biết hắn hẳn là đang lo lắng cho
mình. Cho dù nàng cảm thấy lo lắng này là dư thừa, nàng làm sao có thể có
chuyện gì chứ. Nhưng trong lòng lại như cũ kìm lòng không được cảm động lên,
thân ảnh đỏ lửa nhoáng lên một cái, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Cửu
nhi ——" Dạ Thần nhìn thấy thân ảnh của nàng trong lòng mới hoàn toàn yên tâm.
"Bọn
sát thủ đều giải quyết rồi sao?"
Một
tay kéo nàng qua, từ đồng thâm thúy nhìn nàng, khóe môi nổi lên nụ cười thản
nhiên.
"Ừh."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, khi nhìn thấy bên cạnh bày một đống lớn tấu chương
thì mày chau lại, không tán thành nhìn hắn.
"Không
phải bảo chàng nghỉ ngơi trước sao? Còn có không nên ở dưới ánh đèn mờ xem tấu
chương, như vậy rất đau mắt." Vừa nói, nàng còn một bên động thủ đẩy tấu
chương của hắn ra xa một chút.
Dạ
Thần giương môi cười cười, quốc sự luôn phải xử lý, hơn nữa nàng không trở về,
hắn làm sao ngủ được đây?
"Cửu
nhi, ngày mai nàng đã có thể xuất hiện ở trước mặt mọi người sao?" Tuy
rằng đột nhiên khỏe lại sẽ khiến người ta nghị luận, nhưng hắn cũng không thích
nàng không thể quang minh chánh đại đứng ở bên cạnh mình.
"Đương
nhiên." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, hiện tại nàng cũng không còn phải che
dấu nữa rồi. Hơn nữa mấy ngày nay thật sự là rất nhàm chán, nàng còn đang suy
nghĩ muốn đi đâu chút đây.
"Đã
nói ta là Xà Thần chuyển thế, còn cần phải ở nhân gian rèn luyện, sẽ không sớm
như vậy quay về trời đâu." Dù sao những kẻ gia hỏa kia đều có chút mê tín,
cách giải thích như thế này bọn họ cũng sẽ không tùy tiện hoài nghi. Cho dù là
hoài nghi cũng không dám nói loạn ra, vạn nhất chọc giận thiên thần, bọn họ chính
là sợ bị trừng phạt.
"Tốt."
Dạ Thần khẽ gật đầu.
Lãnh
Loan Loan nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng tiến lại gần ấn vào bạc thần khêu gợi của
hắn, lại là một đêm kiều diễm. . . . . .
Hôm
sau, ánh mặt trời phá lệ tươi đẹp, vạn dặm không mây.
Hôn
mê nhiều ngày Hoàng hậu nương nương cư nhiên như kỳ tích thức tỉnh.
Tin
tức này quả thực làm cho tất cả mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm, dù sao
bọn họ đại đa số là đã gặp qua bộ dáng mấy ngày trước đây của Hoàng hậu, rõ
ràng khoảng cách đi tìm Diêm Vương nói chuyện phiếm không xa. Thế nhưng kinh
ngạc qua đi lại là tuyệt đối vui sướng, bởi vì Hoàng hậu thức tỉnh có nghĩa là hoàng
cung không hề bao phủ ở áp suất thấp nữa, đầu của bọn họ cũng đặt ở cổ tiếp tục
sinh sống. Cùng lúc đó, về thân phận Xà Thần chuyển thế của Hoàng hậu càng thêm
thần thánh, nàng cơ hồ đã trở thành thần tái thế trong suy nghĩ của toàn bộ bách
tính Nguyệt Diễm . . . . . .
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, nương nương đã không có việc gì rồi."
Lý
ngự y buông tơ hồng cột ở cổ tay Lãnh Loan Loan, quay đầu hướng tới Dạ Thần chắp
tay, hồi đáp.
Ông
ta một lời rơi xuống, những ngự y khác cũng đều nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, tuy rằng bọn họ không biết Hoàng hậu có phải thật giống như theo
lời trong nhân gian phải tiếp tục rèn luyện cho nên mới đột nhiên chuyển an hay
không, nhưng bọn họ lại biết chỉ cần nàng khỏe lại, cái mạng nhỏ của bọn họ
cũng không lo nữa.
"Ừ."
Dạ Thần khẽ gật đầu, trong tử nhãn thâm thúy cũng xẹt qua ý cười thả lỏng.
Ánh
mặt trời từ ngoài song cửa sổ khắc hoa chiếu nghiêng vào, rơi đầy đất thứ ánh
vàng óng ánh. Cũng khiến bầu không khí nặng nề trong phòng trở thành hư không.
Dạ
Thần hướng tới bọn họ phất phất tay, tâm tình tốt nói:
"Các
ngươi đều lui xuống đi."
"Chúng
thần cáo lui."
Một
đám ngự y xoay người chắp tay, chậm rãi rời đi. Lần này cơ thể của bọn họ toàn
bộ đều giãn ra, không cần lại lo lắng treo mật nữa, cũng không cần lại vì mạng
nhỏ mà lo âu nữa rồi.
Thái
y cùng các cung nữ sau khi rời đi, Lãnh Loan Loan lập tức vén la trướng lên, từ
trên giường bước xuống, một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc đen dày mềm mại
khoác trên vai, đôi mắt đen như mực nhìn phương hướng bọn họ rời đi xẹt qua một
đạo hào quang, môi anh đào nhếch một cái, cười nói:
"Hiện
tại mọi người sẽ càng tin tưởng ta đã hoàn toàn khỏe rồi."
Dạ
Thần khẽ gật đầu, đi đến bên người nàng vươn cánh tay thon dài vòng quanh nàng.
"Về
sau ta tuyệt sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra nữa." Mặc dù không có
thương tổn được nàng, nhưng trong lòng hắn lại vẫn không dễ chịu. Không sợ nhất
vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu đợi đến khi sự tình thật sự phát sinh thì hắn hối hận
cũng đã không kịp.
"Ta
không sao." Lãnh Loan Loan dựa vào ngực Dạ Thần, con ngươi quét về phía
ngoài cửa sổ. Nhìn cảnh trí quen thuộc kia, trong lòng thật sự có vài phần
phiền muộn.
"Thần,
chàng gần đây chính sự bận không? Chúng ta đi ra ngoài một chút đi."
Dạ
Thần ngẩn ra một chút, buông nàng ra, để nàng mặt đối mặt với mình. Đôi mắt tím
nghiêm túc nhìn nàng:
"Cửu
nhi ở trong cung buồn rồi sao?" Là hắn xem nhẹ, Cửu nhi không phải là loại
nữ tử an tĩnh. Nàng giống như một con Phượng Hoàng, nhất định phải bay lượn trên
bầu trời.
"Ừm."
Lãnh Loan Loan cũng không che dấu tâm tình của mình, nàng đích xác là đã chán
ngán sự buồn tẻ trong hoàng cung.
"Được."
Dạ Thần khẽ gật đầu, nếu nàng buồn, hắn liền theo nàng đi giải sầu.
"Chúng
ta cùng nhau xuất cung một chuyến."
Lãnh
Loan Loan giương môi nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng bị mình phái ra
ngoài tìm chuyện lý thú.
"Có
lẽ Tiểu Hoàng có thể nói cho chúng ta biết đích đến tiếp theo của chúng ta."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét