6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 185

Chương 185: Cuồng thư sinh ( thượng )

Trời trong nắng ấm, vạn vật đắm chìm trong những dải nắng vàng nhạt.

Ven đường, cỏ dại theo gió lay động, tựa như vô số đứa trẻ đang nhảy nhót tinh nghịch.

Ngô đồng thẳng tắp hai bên đường cao vút trong mây, bốn phía núi non trùng điệp, vách núi dựng đứng, rất có vài phần khí thế hiểm trở.

Một chiếc xe ngựa xa hoa cuốn bụi trần chạy trên đường, bờm của hai con tuấn mã trắng tung bay, ở cổ buộc lục lạc bạc, theo động tác của bọn nó càng không ngừng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe. Mắt ngựa đen láy sáng ngời, vô cùng linh khí. Thân xe bốn phía vẽ đồ đằng xinh đẹp, mành xe là cẩm đoạn xanh ngọc, đỉnh xe ngựa treo rèm tua màu vàng theo gió không ngừng ở giữa không trung phác họa ra từng đường cong mỹ lệ.
Điều khiển xe ngựa là một nam một nữ, nam tử một thân hắc cẩm y, tà áo khảm màu trắng, vạt dài rộng rãi, khí thế lãnh đạm; nữ tử thì một thân bạch y nhẹ nhàng, mái tóc đen nhánh vấn thành búi đơn giản, trong làn tóc cắm ngọc bích trâm, mi thanh mục tú, nhưng toàn thân vẫn là khí chất lãnh đạm. Hai người này đều không giống bộ dáng của kẻ làm nô bộc. Ở phía trước xe ngựa còn lại là hai gã nam tử, một gã ngũ quan như ngọc, một thân bạch sam tung bay, tóc như tơ, buộc cao lên, tay giơ cao chiếc quạt ngọc tinh xảo mòng manh; gã nam tử còn lại là một thân y sam xanh ngọc, thắt eo ngọc đái, thân thể cao to mà tinh tế, dung mạo tuấn mỹ nhưng lại có thêm vài phần âm nhu. . . . . .

Đoàn người trên đường đi cũng không nói chuyện quá nhiều với nhau, thẳng đến bọn họ đi tới thành trấn phồn hoa. Bề ngoài, khí chất không tầm thường, cùng phương tiện giao thông xa hoa kia của bọn họ lập tức thu hút ánh nhìn của dân chúng thành trấn.

"Người thật đẹp nha."

"Bọn họ hẳn là người ở nơi khác nha?"

"Ngươi xem bạch y nam tử kia lại có con ngươi màu lam?"

". . . . . ."

Dân chúng vây xem hai bên ngã tư đường khe khẽ xì xào bàn tán, ánh mắt không thể dời khỏi người bọn họ.

Trái lại mấy người bị vây xem lại mắt không chớp, giống như việc không liên quan đến mình. Tiếp tục tiến về phía trước.

Gió vén lên mành xe, đôi mắt của tuyệt sắc thiếu nữ trong xe trông thấy một khách điếm bên ngoài, tức thì nhíu nhíu đại mi, hướng ra bên ngoài hô:

"Dừng xe."

"Cửu nhi, làm sao vậy?" Bên cạnh một thân y phục tử sắc Dạ Thần khó hiểu nhìn nàng.

"Ta đói bụng, trước đi khách điếm ăn chút gì đi." Lãnh Loan Loan tựa vào vai hắn thản nhiên nói, nàng không thể ủy khuất người của mình.

"Được." Dạ Thần khẽ gật đầu, sủng nịnh nhìn nàng.

Xe ngựa tại lúc giọng nói của Lãnh Loan Loan rơi xuống thì dừng lại, mọi người chờ phân phó của nàng.

Dạ Thần mở cửa xe, thò đầu ra, khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đôi mắt tím câu hồn nhiếp phách đồng thời khiến cho dân chúng bên ngoài một trận thất thần.

"Dừng xe ngựa trước khách điếm đi, mọi người đi cũng đã lâu rồi, đến khách điếm nghỉ chân một chút." Dạ Thần mặt hướng về Kiếm Ngâm cùng Thủy Dao ở phía trước xe ngựa nói.

"Dạ, gia." Hai người điều khiển xe ngựa chạy tới trước khách điếm, kỵ mã của Trữ Phong Ly cùng Kiếm Ngâm tự nhiên là đi theo phía sau xe ngựa.

Xe ngựa dừng trước khách điếm, Dạ Thần dẫn đầu ra khỏi xe, sau đó vươn tay ra. Mọi người liền thấy một bàn tay ngọc thon thon đặt vào lòng bàn tay hắn, dưới ánh mặt trời, đôi tay ngọc kia phá lệ trong suốt thon dài, làm cho người ta nhịn không được suy đoán chủ nhân bàn tay kia sẽ có diện mạo như thế nào? Đợi đến khi Lãnh Loan Loan từ trong xe ngựa bước ra, mọi người nhất thời hút không khí. Trời ạ, đó là tuyệt sắc mỹ nữ như thế nào. Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai; tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc. To nhỏ vừa tầm, ngắn dài hợp độ. Vai tựa vót thành, eo như được bó. Cổ gáy thon dài, da ngần hé lộ. Sáp thơm không dùng, phấn màu chẳng ngự. Tóc búi mây bồng, mày uốn thon cong. Ngoài môi thắm đỏ, răng ngà bên trong, mắt trong khẽ liếc. . . . . .

Nàng như hóa thân của Nguyệt thần, thanh nhã mà cao quý. Nhưng lại làm cho bọn họ chỉ ngắm nhìn từ xa mà không dám tiếp cận.

"Mấy vị khách quan, các vị là nghỉ trọ hay là dùng bữa đây?"

Tiểu nhị khách điếm ước chừng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng lanh lợi. Sau khi bị khí chất cùng dung mạo không tầm thường của mấy người này làm sửng sốt một lúc lâu, lại nhanh chóng hồi thần. Khẽ vung khăn trắng ở cổ, trên mặt lộ ra nụ cười sáng ngời hướng mấy người Lãnh Loan Loan chạy tới.

"Dùng bữa." Trữ Phong Ly đáp, hắn hiện tại thân phận là quản gia của bọn người Lãnh Loan Loan, mà Long Tiếu, Kiếm Ngâm là thị vệ, Thủy Dao là tỳ nữ.

"Được thôi. Các vị mời." Điếm tiểu nhị hướng tới mấy người khom người, vươn tay làm ra tư thế mời, dẫn mấy người đi vào trong khách điếm.

Mới vừa đến đại sảnh khách điếm, đám người nguyên bản ồn ào thế nhưng lại vì bọn họ bước vào mà trở nên im lặng khác thường. Những cặp mắt trừng to như mắt trâu, tròn vo, tất cả đều thẳng tắp dừng ở trên người bọn Lãnh Loan Loan. Nhìn y phục cầu kỳ, khí chất không tầm thường của mấy người này, nhất định có thân phận rất lớn. Vào thời điểm đại hội anh hùng như vậy, nhóm người này có phải là hậu nhân của võ lâm thế gia nào hay không, hay là người tham gia đại hội anh hùng?

Đám người Lãnh Loan Loan phớt lờ ánh mắt của mọi người, trực tiếp theo tiểu nhị đi tới vị trí gần cửa sổ, một hàng sáu người ngồi đầy một bàn, cũng đem cảnh sắc bên ngoài đều thu vào trong tầm mắt.

"Con mẹ nó, đồ ăn này là cho người ăn sao?"

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại bị một câu nói tục tằn cắt đứt, mọi người nhìn lại đã thấy một thanh sam nam tử bộ dạng gầy còm như khỉ vung chiếc đũa cầm trong tay, vẻ mặt giận dữ rống.

Chưởng quầy khách điếm cùng điếm tiểu nhị thấy thế vội vàng chạy lại, đối với thanh sam nam tử kia cúi đầu nhận lỗi.

"Vị khách quan này, không biết có phải là thức ăn không hợp khẩu vị ngài hay không?"

"Đương nhiên." Thanh sam nam tử tức giận trừng mắt với chưởng quầy, đem thức ăn trên bàn đẩy mạnh tới trước mặt gã, "Tự ngươi nếm thử đi, đây là thứ cho người ăn sao? Khó ăn muốn chết."

Song  y vừa vặn ngồi ở gần nơi cửa chính, lại không khống chế tốt lực độ, cư nhiên đem thức ăn trong mâm hất lên người từ ngoài cửa tiến vào.

Người nọ đầu tiên là dừng lại, sau đó nhìn thấy bạch y của mình cư nhiên bị đồ ăn làm bẩn, nhất thời ngẩng phắt đầu lên, cặp mắt lạnh lùng nhìn về phía thanh sam nam tử, môi mỏng phun ra câu nói lạnh như băng :

"Ngươi, muốn chết!"

Không có nhận xét nào: