Ngoại
thành. Đình tử
Hoa
dại muôn màu khoe sắc đung đưa theo gió, mọc thành từng bụi um tùm, viễn sơn
trùng điệp bao bọc lấy địa phương mỹ lệ. Một mái đình trụ đỏ ngói xanh tọa lạc
ở bên đường, ánh mặt trời rơi xuống, đình giác cong cong như bốn con chim ưng
muốn giương cánh bay lên.
"Tham
kiến Lâu chủ."
Hồ
Lê Tinh tại vòng vây của chúng hắc y nhân xuất hiện ở đình, hướng tới người ở
đình chính là nhẹ nhàng cúi đầu. Phía sau ả, hắc y nhân cũng hô to quỳ trên
đất.
Trong
đình, hai thân ảnh cao lớn thẳng tắp một trắng một đỏ, như hoa tuyết cùng hồng
mai, cực kỳ xinh đẹp mỹ lệ. Mái tóc đen của hai người kia đều dùng bích trâm
buộc chặt lên, theo gió nhẹ lay động. Sau khi nghe thấy âm thanh của Hồ Lê Tinh,
vốn đưa lưng về phía bọn hắn thân ảnh màu đỏ xoay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ,
phượng mâu hẹp dài đơn độc, khóe môi khẽ nhếch lộ ra vài phần tà khí.
"Ngươi
lại đuổi theo cái tên Cuồng thư sinh kia đi?" Thân ảnh màu đỏ chính là Văn
Nhân Tiêu, cặp mắt hẹp dài đảo qua Hồ Lê Tinh, hơi vén môi, thản nhiên nói.
Nghe không ra trong lời nói có hàm chứa tức giận hay không.
Bên
cạnh y Tả Dực cũng liếc Hồ Lê Tinh một cái. Thực không hiểu nổi nữ nhân này làm
sao lại muốn đuổi theo cái tên Cuồng thư sinh kia, người ta đã tỏ rõ không nhìn
trúng ả rồi.
Hồ
Lê Tinh mấp máy môi, rũ mi xuống.
"Phải."
Ả chính là không cam lòng, vì sao cái tên Triển Ngạo Tường kia chính là không
nhìn trúng ả? Nghĩ đến Hồ Lê Tinh ả dung mạo quyến rũ, thân thủ bất phàm, lại
là Đường chủ Hỏa Ảnh lâu, có điểm nào không xứng với y?
Văn
Nhân Tiêu lắc lắc đầu, y vốn đối với chuyện của thuộc hạ là không quan
tâm, nhưng Hồ Lê Tinh này luôn truy đuổi
một tên nam nhân chạy trốn, thậm chí người ta còn đá ả, thật sự là vứt bỏ mặt
mũi Hỏa Ảnh lâu.
"Cho
ngươi hai con đường, hoặc là buông tay không đuổi theo một tên nam nhân không
để ý tới ngươi nữa; hoặc là trực tiếp trói y đến bên cạnh ngươi. . . . .
."
"Thuộc
hạ sẽ không buông tay." Hồ Lê Tinh bàn tay mềm mại tạo thành quyền, truy
đuổi lâu như vậy, hiện tại nói buông tha, ả không phải rất không thỏa đáng rồi.
"Nếu
không buông tay, vậy bắt lấy y, bất luận dùng thủ đoạn gì, dù sao chúng ta trong
mắt kẻ khác cũng là tà giáo, không dùng chút thủ đoạn chẳng phải là khiến bọn chúng
thất vọng sao."
"Dạ,
thuộc hạ đã biết. Tạ giáo chủ chỉ giáo." Hồ Lê Tinh hướng tới Văn Nhân
Tiêu chắp tay.
Văn
Nhân Tiêu khẽ gật đầu, thế này mới giống như người Hỏa Ảnh lâu chứ.
"Sự
tình chuẩn bị thế nào?"
"Hồi
Lâu chủ, đã chuẩn bị tốt. Chỉ đợi cái đám gọi là danh môn chính phái kia vừa
xuất hiện trên Anh Hùng hội, người của chúng ta sẽ nắm trong tay toàn
cục." Đến lúc đó Cuồng thư sinh cũng sẽ không vuột khỏi lòng bàn tay ả.
"Tốt
lắm." Văn Nhân Tiêu gợi lên khóe môi, nở rộ một nụ cười tà tứ.
"Chuẩn
bị xuất phát thôi."
"Lâu
chủ ——" Hồ Lê Tinh đột nhiên muốn nói lại thôi, ả nhớ tới mấy nam nữ không
tầm thường trong khách điếm kia, có thể trở thành đá cản đường bọn họ hay không
đây?
"Hử?"
Văn Nhân Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, cặp mắt hẹp dài liếc mắt nhìn ả một cái. "Còn
có chuyện gì?"
"Hồi
Lâu chủ, mới vừa rồi thuộc hạ tại khách điếm đụng tới mấy kẻ nam nữ, xem ra đều
không phải là nhân vật đơn giản, thuộc hạ lo lắng bọn chúng sẽ trở thành đá cản
đường của chúng ta." Đương nhiên, không phủ nhận ả cũng muốn mượn tay giáo
chủ thu thập mấy kẻ đó.
"Cái
dạng nam nữ gì?" Văn Nhân Tiêu nhíu mày, y không thể cho phép bất luận kẻ
nào cản trở kế hoạch của y.
"Hồi
Lâu chủ, là bốn nam hai nữ. Trong đó ba gã nam tử đều có dị đồng, một xanh thẳm,
một huyết đồng, một tử nhãn, mà hai ả nữ tử kia thật có vài phần tư sắc, đặc
biệt ả hồng y nữ tử trong đó, khí thế không tầm thường, hình như là chủ tử của
mấy người đó . . . . . ." Không tầm thường đến khiến ả đố kỵ nghiến răng nghiến
lợi.
Văn
Nhân Tiêu sửng sốt, Tả Dực bên cạnh cũng nhíu mày, những người kia nghĩ như thế
nào rất quen thuộc?
"Sẽ
là bọn họ sao?"
Văn
Nhân Tiêu lẩm bẩm nói, trong cặp mắt hẹp dài xẹt qua một đạo kỳ dị quang mang,
nếu quả thật là nàng, vậy cũng là đúng dịp rồi, cũng không cần mình lại xông
vào hoàng cung, có lẽ ở bên ngoài lại dễ dàng mang nàng đi hơn.
"Bọn
họ cũng là muốn đi đại hội anh hùng?" Nhíu nhíu mày kiếm, con ngươi hẹp
dài liếc về phía Hồ Lê Tinh hỏi.
Hồ
Lê Tinh nguyên là bị thái độ của Văn Nhân Tiêu làm sửng sốt, Lâu chủ không phải
là quen biết bọn chúng chứ? Hiện tại nghe đến Văn Nhân Tiêu vừa hỏi như vậy,
lúc này gật gật đầu:
"Thuộc
hạ rời đi tìm hiểu, xem ra chứng thực là đi đại hội anh hùng."
Văn
Nhân Tiêu khẽ gật đầu. Tốt lắm, nếu bọn họ cũng là đi đại hội anh hùng, như vậy
y liền ở nơi này cung kính đại giá đi. Mâu quang sâu kín, bạc thần khêu gợi
giương lên một nụ cười tà tứ.
"Đi
thôi, chúng ta đi trước cung kính đại giá chư vị gọi là danh môn chính phái đi."
Qua đại hội anh hùng, võ lâm này chính là thiên hạ của Hỏa Ảnh lâu.
"Vâng."
Hồ
Lê Tinh cùng Tả Dực đồng thời xoay người ôm quyền, sau đó chỉ thấy thân ảnh lửa
đỏ chợt lóe, bóng dáng Văn Nhân Tiêu đã biến mất ở trong đình. Tả Dực cùng Hồ
Lê Tinh liếc mắt nhìn nhau, mới dẫn hắc y nhân đi theo.
.
. . . . .
Ánh
dương quang dần dần trở nên nóng bỏng, từng cơn gió thổi qua cũng mang theo cảm
giác oi bức.
Triển
Ngạo Tường sau khi dùng xong bữa cơm đem bạc quăng ra bàn liền nghênh ngang rời
đi, mà người bị y thu thập qua cũng không dám tìm y gây phiền toái. Nói giỡn
sao, Cuồng thư sinh, ai dám chọc đây.
Đợi
sau khi Triển Ngạo Tường động thân rời đi, đám người Lãnh Loan Loan cũng đứng
dậy hướng tới mục đích mà đi.
Một
lúc lâu sau, đoàn người đã tới Đàm sơn đỉnh. Bốn phía cây mọc thành bụi, bao
bọc khắp núi. Ánh mặt trời nhàn nhạt theo kẽ lá lọt xuống, chiếu vào mặt đất,
quang ảnh loang lổ.
Trên
Đàm sơn đỉnh rất rộng lớn, đài trúc cao cao đã sớm được xây dựng tốt. Một cái
trống thật lớn bày ra bên trên đài, dưới đài người trong võ lâm các phái đều đã
trình diện. Hoặc bội kiếm, hoặc huyền đao, khi thì khách sáo thổi phồng, khi
thì bàn luận xôn xao, khung cảnh quả thật thập phần đồ sộ.
Khi
đám người Lãnh Loan Loan xuất hiện thì tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không
chỉ bởi vì khí chất không tầm thường của bọn hắn, mà quan trọng hơn là bọn họ
chưa từng nhìn thấy nhiều dị sắc đồng tử như vậy, có xanh, có đỏ, có tím, người
người đều phi phàm, bọn hắn rốt cuộc là thân phận gì đây?
"Không
biết các vị là đồng đạo của môn phái nào?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét