Lãnh
Loan Loan giương môi nở nụ cười, sau đó nhớ tới Tiểu Hoàng bị mình phái ra
ngoài tìm chuyện lý thú.
"Có
lẽ Tiểu Hoàng có thể nói cho chúng ta biết đích đến tiếp theo của chúng
ta."
Dứt
lời, Dạ Thần cũng hiểu rõ khẽ gật đầu. Nghĩ đến mãng xà kia ngoại hình cự đại,
nhưng tính cách rất vui vẻ hẳn là ở bên ngoài dạo qua rất nhiều địa phương đi.
Màu tím trong đồng tử tràn đầy ý cười, hắn nhếch bạc thần khêu gợi:
"Vậy
hãy để Tiểu Hoàng đến nói cho chúng ta biết đi."
Lãnh
Loan Loan gật gật đầu, cùng Dạ Thần nắm tay đi tới đình viện, cũng bảo cung nữ,
thái giám gần đó ly khai. Sau đó Lãnh Loan Loan triệu Thủy Dao, Kiếm Ngâm cùng Long
Tiếu, còn Khê Nương thì đã quay về Phong Nguyệt lâu.
"Tham
kiến chủ tử, gia."
Thủy
Dao, Kiếm Ngâm, Long Tiếu hướng tới Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần khom người. Có
lẽ trong mắt người ngoài Dạ Thần là Hoàng đế, hắn là tôn; Lãnh Loan Loan là Hoàng
hậu của hắn, phụ thuộc vào hắn. Nhưng ở trong mắt bọn Thủy Dao lại tương phản,
chủ tử của bọn họ vĩnh viễn chỉ có một người Lãnh Loan Loan, mà Dạ Thần chẳng
qua là trượng phu của chủ tử, bọn họ cũng chỉ xưng hắn là gia.
Lãnh
Loan Loan gật gật đầu, Dạ Thần chỉ đứng ở một bên cười nhẹ bàng quan.
"Dao,
ta tính xuất cung một chuyến. Các ngươi theo ta cùng đi đi." Đã thành thói
quen có bọn họ ở bên cạnh, hơn nữa xuất ngoại nàng cùng Dạ Thần giả làm một đôi
phu thê, mà bọn họ vừa vặn giả làm nha hoàn, thị vệ của mình.
"Vâng."
mấy người chỉnh tề gật đầu, mệnh lệnh của chủ tử tự nhiên vô điều kiện vâng
theo.
Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, sau đó tay áo tuyết trắng giương lên, trong bụi
hoa bên cạnh truyền đến âm thanh tắc tắc, ngay sau đó cái đầu rắn cự đại của Tiểu
Hoàng từ trong bụi hoa xông ra, động tác tấn mãnh kia khiến cánh hoa theo đó mà
đột nhiên lìa khỏi cành, bắn tung tóe lên thiên không, sau đó bay lả tả xuống
biến thành mưa hoa mỹ lệ . . . . . .
"Tiểu
Hoàng, mấy ngày nay chơi vui vẻ không?"
Lãnh
Loan Loan phi thân ngồi trên xích đu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoàng hỏi. Ánh mặt
trời rọi xuống quanh nàng, như khoác lên tấm sa y vàng kim. Bên chân xích đu
thục quỳ nở rộ tươi đẹp, hoặc trắng, hoặc đỏ, hoặc phấn. . . . . . đóa đóa đón
ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tươi cười mỹ lệ.
Tiểu
Hoàng con ngươi xanh lục dưới ánh nắng hiện ra hào quang óng ánh, như vô số ánh
sao lấp lánh sáng. Đầu rắn cự đại hơi gật, có chút vụng về, nhưng cũng tuyệt
đối đáng yêu.
Dạ
Thần cùng Thủy Dao đứng ở cạnh viện nhìn thấy cũng nhịn không được lộ ra nụ
cười.
"Tiểu
Hoàng, gần đây có chuyện gì là thú vị nhất không?" Lãnh Loan Loan lại hỏi.
"Xuy
xuy xuy ——"
Tiểu
Hoàng ra sức lè lưỡi không ngừng phát ra âm thanh xuy xuy xuy, giống như đang
nói chuyện.
Dạ
Thần cùng bọn người Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đem ánh mắt rơi xuống
trên người Lãnh Loan Loan.
"Cửu
nhi, Tiểu Hoàng đang nói gì thế?" Dạ Thần tò mò hỏi.
Lãnh
Loan Loan sau khi nghe Tiểu Hoàng nói xong, mới quay đầu nhìn Dạ Thần, nhếch
môi cười khẽ mấy tiếng:
"Tiểu
Hoàng nói, gần đây giang hồ muốn triệu tập đại hội anh hùng." Đại hội anh
hùng không phải là đại hội võ lâm sao? Trước kia xem không ít phim cổ trang,
cũng đọc không ít tiểu thuyết, bên trong đều có nhắc tới đại hội võ lâm, luôn
có một số kẻ gọi là chính đạo cùng tà phái đọ sức, sau đó đột nhiên nhảy ra một
gã hắc mã (ý nói người có thực lực không lường được). Đó cũng là một chuyện vô
cùng thú vị.
"Đại
hội anh hùng?" Trong lãnh mâu của Thủy Dao có một tia hoang mang, hiển
nhiên nàng đối với danh từ này còn rất xa lạ.
"Cái
gọi là đại hội anh hùng chẳng qua là một số kẻ tự xưng danh môn chính phái tụ
tập cùng một chỗ ngồi lê đôi mách." Long Tiếu đột nhiên tà tà nhếch môi
nói, nụ cười khóe môi chính là xem thường những nhân loại kia. Hiển nhiên ở
phương diện này, y so với Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm phải biết nhiều hơn.
"Ngồi
lê đôi mách?" Lãnh Loan Loan ngược lại thì nghiêng nghiêng đầu, sau đó nở
nụ cười. Không sai, đại hội võ lâm này kỳ thật cùng tiệc rượu của thương nhân ở
hiện đại không kém nhau là mấy, đều là một số kẻ tự nhận nhân vật nổi tiếng tụ cùng
một chỗ, làm bộ làm tịch anh thổi phồng tôi, tôi thổi phồng anh, sau đó tính kế
có thể từ chỗ đối phương có được lợi ích gì. . . . . .
Chẳng
qua tiệc rượu thương nhân thật sự thuần khiết là ngồi lê, mà đại hội anh hùng
cũng cần động chân động tay, thậm chí thấy cảnh máu me. So với tiệc rượu thương
nhân, nàng đối với cái này quả thật vô cùng có hứng thú. Bật ngón tay, nàng nhếch
môi cười tà nói:
"Quyết
định, chúng ta liền đi đại hội anh hùng xem xem." Có lẽ còn sẽ có thu
hoạch ngoài ý muốn.
"Được."
Dạ Thần cũng gật gật đầu, ánh mắt nhu tình nhìn chăm chú vào nàng.
"Đúng
rồi, lâu lắm rồi không gặp cái tên Trữ Phong Ly kia, chúng ta có cần mang hắn
theo không?" Lãnh Loan Loan nghĩ đến Trữ Phong Ly, có một thủ phủ ở bên
người sẽ tiết kiệm rất nhiều việc. Ăn, uống, chơi, vui đều có người trả tiền,
thoải mái lắm nha. Tuy rằng chính bọn nàng cũng là siêu có tiền, càng siêu có
quyền, nhưng tiền nhà mình đương nhiên phải giữ lại xài, tiền của người khác dù
xài thế nào cũng không cần đau lòng.
"Ừm,
được." Dạ Thần khẽ gật đầu, cũng đúng, kêu Phong Ly cùng đi theo, nhiều
người cũng náo nhiệt.
"Ta
đây liền phái người đưa tin cho y."
"Không
cần." Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, "Thần chàng trước xử lý tốt việc triều
chính, về phần Trữ Phong Ly, ta đi nói cho y biết, thuận tiện cũng gặp Ngữ Đồng
một chút." Phỏng chừng Trữ Phong Ly đã bị Ngữ Đồng dày vò quá mức đi.
"Được
thôi. " Dạ Thần gật gật đầu, "Vậy ta bây giờ sẽ đi an bài tốt việc triều
chính." Lúc hắn đi vắng, cũng phải có người hỗ trợ xử lý triều chính mới
được.
"Được,
vậy ta bây giờ sẽ đi Trữ Phong Ly quý phủ." Lãnh Loan Loan cũng gật gật
đầu, nói.
Một
lát sau, Lãnh Loan Loan cùng Thủy Dao xuất hiện ở Trữ phủ.
Khi
Trữ Phong Ly biết bọn họ lại có thể đi đại hội anh hùng thì tự nhiên cũng là
giơ hai tay hai chân tán thành. Trong khoảng thời gian này, Ngữ Đồng lại tiếp
tục ở Trữ phủ tiếp tục kế hoạch trồng trọt của nàng, chẳng những luống hoa đẹp
đẽ bên trên bị nàng gieo trồng các loại mầm hành, ngay cả hoa cũng bị đổi thành giàn mướp, trời
ạ, y quả thực muốn chết đi. Hiện tại Lãnh Loan Loan xuất hiện không thể nghi
ngờ chính là cọng rơm cứu mạng của y, y trước xuất ngoại một chuyến, có lẽ chờ y
trở về, trong nhà lại biến thành bộ dạng ban sơ, tuy rằng ——
Đây
có thể chỉ là ảo tưởng của hắn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét