"Hừ,
yêu nữ."
Bạch
y nam tử hừ lạnh một tiếng, rút kiếm nghênh đón công kích của Hồ Lê Tinh.
"Liền
để ta vì võ lâm diệt trừ ngươi yêu nữ này."
"Chỉ
bằng ngươi?" Hồ Lê Tinh khinh thường liếc mắt nhìn gã một cái. "Không
biết tự lượng sức mình."
"Ngươi
——"
Bạch
y nam tử bị ánh mắt khinh miệt của Hồ Lê Tinh làm tức giận đến nổi trận lôi
đình, lúc này chiêu thế trên tay càng thêm không lưu tình, kiếm kiếm sắc bén,
như tia chớp thẳng ép Hồ Lê Tinh.
Hồ
Lê Tinh lạnh lùng cười, thân hình quỷ dị chợt lóe, tránh thoát công kích của
bạch y nam tử, tiếp đó lại như một loại quỷ mị không một tiếng động bay tới phía
sau gã, sau đó một kiếm đâm tới.
"Phốc
——"
Bạch
y nam tử bị đâm trúng sau lưng, một ngụm máu tươi phun xuống đất, trên bạch y
như tuyết cũng bị máu bắn lên tung tóe, như hồng mai nở rộ trên đất tuyết, vừa mỹ
lệ lại xinh đẹp làm cho người khác hít thở không thông.
"Sư
huynh ——"
"Sư
đệ ——"
".
. . . . ."
Người
Phi Ưng môn nhìn thấy bạch y nam tử bị thương lập tức kinh hô, còn chưởng môn
để chòm râu kia biểu tình lại thống khổ, bi thương thét lớn:
"Diệu
nhi ——"
Sau
đó thân hình nhoáng lên một cái lao thẳng về phía Hồ Lê Tinh, một bên rút kiếm oán
hận quát:
"Yêu
nữ, trả mạng con ta lại đây."
Nguyên
bản bạch y nam tử kia lại là thiếu chủ của Phi Ưng môn.
"A,
lại tới một tên chịu chết."
Hồ
Lê Tinh đứng ở nơi đó, váy áo tung bay, đại mi khẽ nhíu liếc xéo chưởng môn Phi
Ưng môn. Dứt lời, mũi chân điểm nhẹ, nhuyễn kiếm trên tay không khách khí hướng
tới ông công kích, ánh dương quang lập loè ở trên thân kiếm ánh lên quang mang
phá lệ bỏng mắt, chưởng môn theo phản xạ nhắm mắt lại, lại bị ả một kiếm đâm
trúng tim. Phịch một tiếng, từ giữa không trung ngã xuống đất. Sau khi phun ra một
ngụm máu tươi liền mất mạng.
"Sư
phụ ——"
".
. . . . ."
Phi
Ưng môn trước sau mất đi thiếu chủ cùng chưởng môn, chúng đệ tử vừa kinh lại vừa
sợ. Tất cả đều vây quanh chưởng môn, sau đó một tên đệ tử tráng kiện cầm lên
thanh kiếm của chưởng môn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Hồ Lê Tinh, rống to:
"Yêu
nữ, ta liều mạng với ngươi."
Hồ
Lê Tinh không đợi gã xông tới, giương ống tay áo lên, rồi hạ xuống, chỉ thấy
một thanh độc tiêu dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang hướng gã vọt tới, trực
tiếp đem nam tử tráng kiện đánh rơi xuống đất. Không đến một khắc gương mặt nam
tử kia nhất thời xanh đen lại, vừa thấy chính là trúng độc.
"Yêu
nữ, ngươi lại có thể hạ độc?"
Người
trong võ lâm đều dùng ánh mắt lên án phẫn nộ trừng nhìn Hồ Lê Tinh, một bên vẫn
không quên đem nam tử tráng kiện khiêng xuống.
Hồ
Lê Tinh nhíu mi lại, sau đó thân hình khẽ giương, rơi xuống bên cạnh Văn Nhân
Tiêu.
Văn
Nhân Tiêu khẽ gật đầu, nâng mày kiếm lên quét mắt liếc chúng nhân một cái. Ở trên
người mấy người Lãnh Loan Loan thì dừng lại một chút, sau đó lại nhìn về hướng những
người khác trong võ lâm.
"Các
ngươi còn có ai muốn cùng Hỏa Ảnh lâu ta đọ sức ?"
Bạc
thần khêu gợi phiếm màu đỏ tươi đẹp, mê người mà tà ác. Nụ cười khóe môi kia rõ
ràng chói lọi như ánh mặt trời, lại khiến cho mọi người nhìn thấy không dấu
vết run rẩy lên. Mọi người đều sáng tỏ,
giáo chủ tà giáo trước mắt này hôm nay đến chỉ sợ có âm mưu.
Văn
Nhân Tiêu lướt qua mọi người, đã thấy bọn họ không có phản ứng. Không khỏi hài
lòng gật gật đầu, khóe môi ý cười sâu hơn.
"Tốt
lắm, nếu chư vị không có ai tới khiêu chiến Hỏa Ảnh lâu ta, như vậy có phải nói
đại hội anh hùng hôm nay người chiến thắng chính là Hỏa Ảnh lâu ta không? Các
vị có phải nên theo Hỏa Ảnh lâu sai đâu đánh đó hay không."
"Thúi
lắm." Vừa nghe câu nói không biết xấu hổ của Văn Nhân Tiêu, cái gọi là sĩ
khí chính nghĩa thẳng run run. Chưởng môn phái Võ Đang lúc này thốt ra lời nói
tục, phẫn nộ trừng mắt nhìn y.
"Tà
giáo ngươi muốn nắm trong tay võ lâm, quả thực là si tâm vọng tưởng."
"Đúng,
tuyệt không khuất phục dưới ma giáo."
".
. . . . ."
Những
người khác cũng rống lên, nghĩa phẫn quần ưng.
"Ha
ha ha. . . . . ."
Văn
Nhân Tiêu đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, sau đó lại đột nhiên cuồng tiếu.
Giống như không đem lòng căm phẫn của chúng nhân để ở trong mắt, phượng mâu hẹp
dài xẹt qua quang mang tà ác.
"Bổn
lâu chủ đề nghị chư vị trước vận công một chút xem." Không nên chỉ biết
giống như chó sủa loạn.
"Vận
công?"
Mọi
người hai mặt nhìn nhau, sau đó trầm mặt xuống, đều có dự cảm không tốt. Quả
nhiên sau khi vừa vận công lại bỗng chốc nhũn cả ra, cả người đều trở nên vô
lực.
"Ngươi
làm cái gì?" Minh chủ võ lâm ngã ngồi trên đất, ngẩng đầu phẫn nộ trừng
mắt nhìn Văn Nhân Tiêu.
Văn
Nhân Tiêu tà tà cười, cặp mắt hẹp dài liếc về phía bọn họ một cái, hơi vén môi
nói :
"Chẳng
lẽ chư vị không cảm giác được sao?" Đột nhiên dừng lại, sau đó kéo dài
giọng.
"Nhuyễn —— cân —— tán."
"Cái
gì?"
Mọi
người rống giận, có kẻ ngã ngồi muốn đứng lên nhưng không ngờ chân mềm nhũn lại
ngã ngồi xuống đất.
"Đê
tiện." Không thể động thủ, bọn họ đành phải dùng ngôn ngữ mắng y.
"Đê
tiện?" Văn Nhân Tiêu nhíu nhíu mày kiếm, cười đến điên cuồng. "Các
ngươi không phải nói chúng ta là tà giáo sao? Không đê tiện thì lại phụ lòng
các ngươi sao?"
"Ngươi
——" minh chủ võ lâm phẫn nộ trừng mắt nhìn y, sau đó lạnh lùng hỏi. "Ngươi
muốn thế nào?"
Văn
Nhân Tiêu vươn kéo một cái ghế qua, ngồi xuống hai chân bắt chéo, lành lạnh
nói:
"Rất
đơn giản, Hỏa Ảnh lâu muốn làm bá chủ võ lâm."
"Ngươi
nằm mơ đi." Minh chủ võ lâm lúc này không khách khí phản bác nói.
"Phải
không?" Văn Nhân Tiêu liếc xéo ông một cái, sau đó mâu quang trầm xuống.
Lạnh lùng nói.
"Như
vậy hôm nay nơi này chính là chỗ táng thân của các ngươi."
Mấy
người Lãnh Loan Loan vẫn nhìn chăm chú vào xuất diễn trước mắt này, nguyên bản Hỏa
Ảnh lâu này là muốn xưng bá võ lâm.
Dạ
Thần tử nhãn chợt lóe, Văn Nhân Tiêu này dã tâm quá lớn. Hơn nữa Hỏa Ảnh lâu
mấy năm nay cũng không ngừng gây ra một số phiền toái, tuyệt không thể để bọn chúng
xưng bá võ lâm, bằng không không biết lại dấy lên gió tanh mưa máu như thế nào.
"Không
thể để cho âm mưu của bọn chúng thực hiện được."
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu. Tất nhiên, một núi không thể chứa hai cọp, Văn Nhân Tiêu
này nếu như xưng bá võ lâm, khó đảm bảo sẽ không tiếp tục ngấp nghé giang sơn,
sao có thể để một con sói tiếp tục lớn mạnh chứ. Ánh mắt đảo qua mọi người bị
hạ nhuyễn cân tán, lại nhìn nhìn Long Tiếu vẫn luôn la hét muốn chứng minh mình
có thực lực, đột nhiên có chủ ý. Tay không để lại dấu vết hướng tới Long Tiếu
giương lên, đối với y mật ngữ một phen.
Long
Tiếu khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy, vạt bào màu lam theo gió giương lên, con
ngươi xanh thẳm như nước biển nhìn Văn Nhân Tiêu, đột nhiên mở miệng nói:
"Văn
Nhân giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, hình như không hỏi qua ý kiến của
ta."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét