Chương
46: Phát hiện Bạch y
Kẻ
kêu Lục Yêu kia đầy mặt sát khí hướng Tử Vũ đi đến, nửa đường đột nhiên cước bộ
hơi hơi dừng lại, sắc mặt càng thêm âm trầm, hướng về phía Thanh Tương phủ nhìn
một cái, cười lạnh một tiếng nói: “Thật là phiền toái.” Khi quét mắt nhìn Tử Vũ
đã muốn hấp hối, không cần y bổ một chưởng, cũng không có đạo lý sống tiếp, yêu
lực của y cùng Liệt Thanh không phải bù nhìn. Lập tức lắc mình một cái bay tới
trước mặt Liệt Thanh, cầm trụ Liệt Thanh nháy mắt liền rời đi.
Cùng
thời gian, mười hai tộc trưởng Đế đô học viện đuổi theo, như bay xẹt qua bên cạnh
Tử Vũ, hướng yêu khí mãnh liệt kia đuổi theo.
Tốc độ
của Liệt Hỏa nào có nhanh bằng mười hai tộc trưởng, mới đuổi theo sau lại đây,
vừa thấy bộ dáng Tử Vũ, sắc mặt nháy mắt xanh mét, một phen ôm lấy Tử Vũ, yêu lực
đỏ lửa nháy mắt bao phủ toàn thân Tử Vũ, một bên lo lắng giận dữ hét: “Tử Vũ, chống
đỡ, có nghe thấy không, chống đỡ cho ta, không cho phép ngươi chết, có nghe thấy
không?” Một bên điên cuồng thôi động yêu lực.
Tịch
Mục đuổi theo yêu lực dò ra, nhất thời trên mặt biến sắc, nhíu mày nói: “Tổn
thương quá nặng, căn bản không có biện pháp.”
Hách
Liên cùng Phi Hổ đuổi theo sau nhất thời liếc nhau, thấy trong mắt Liệt Hỏa đều
xuất ra tơ máu, Hách Liên vội hỏi: “Yêu lực của ngươi cứu không được, còn có hộ
quốc tam tướng ở đây mà, mau, bọn họ còn ở trong học viện, hiện tại chúng
ta......” Hách Liên lời còn chưa nói xong, Liệt Hỏa đã ôm Tử Vũ như cuồng phong
hướng Đế đô học viện chạy về.
Hách
Liên cùng Phi Hổ vốn cùng Liệt Hỏa xấp xỉ, lúc này cư nhiên đuổi không kịp tốc
độ Liệt Hỏa, vọt vài cái đã không thấy tăm hơi thân ảnh Liệt Hỏa, mà Tịch Mục bị
tình hình phá hoại ở hiện trường làm hoảng sợ, chậm vài bước, cũng không đuổi kịp,
bất quá yêu khí Liệt Hỏa ở phía trước, cũng không bị mất dấu.
“Liệt
Hỏa, khụ...... Khụ...... Mang ta đi tiểu các lâu...... Mau......” Mơ mơ màng
màng Tử Vũ nghe thấy giọng nói của Liệt Hỏa cứng rắn nói ra một hơi, cố gắng lên
tiếng hướng Liệt Hỏa nói.
“Chúng
ta đi tìm hộ quốc tam tướng, bọn họ sẽ có năng lực cứu ngươi, ngươi đừng lo lắng.”
Liệt Hỏa thấy Tử Vũ còn có thể phát ra tiếng, không khỏi nửa mừng nửa lo, liên
tiếp nói.
“Đừng,
nghe ta...... lầu các...... Có người sẽ cứu ta...... Không cần...... Tam tướng.”
Tử Vũ tuy rằng thần trí đã đau đến không rõ ràng, nhưng nội tâm lại hết sức trấn
tĩnh. Nàng là nhân loại, nếu hộ quốc tam tướng chữa thương cho nàng, khó bảo
toàn không bị nhìn ra, nhân cùng yêu thủy chung không cùng địa phương, sức mạnh
Bạch Y chẳng qua là cấp cho mọi người ảo giác, bản chất của nàng không thay đổi,
nàng không muốn mạo hiểm như vậy, nàng không quên nhân loại cùng Yêu giới không
đội trời chung.
Liệt
Hỏa nghe Tử Vũ kiên trì như thế, tổn thương thành cái dạng này, còn ngoan cố như
vậy, nghĩ đến khẳng định là tuyệt đối nắm chắc lý do không đi, lập tức hít vào
một hơi thật sâu nói: “Được.” Một bên lại lần nữa nhanh hơn tốc độ, hướng tiểu
các lâu của Tịch Mục vọt tới.
Dựa
theo con đường Tử Vũ chỉ điểm, Liệt Hỏa mang theo Tử Vũ nhanh chóng vọt tới bên
trên Nịch Thủy, Tử Vũ hấp thu hơn phân nửa yêu lực của Liệt Hỏa, hơi có tinh thần
một chút, gượng chống lên muốn xuống đất.
“Ta
đưa ngươi đi qua.” Liệt Hỏa nắm chặt Tử Vũ, mặt mày đại thị tức giận, hiện tại
là thời điểm gì rồi, còn muốn giấu giếm hắn.
“Phía
dưới...... Là Nịch Thủy, không thừa vạn vật.” Tử Vũ nói đứt quãng xem như giải
thích cho Liệt Hỏa.
Liệt
Hỏa vừa nghe kinh hãi, Nịch Thủy này hắn đã nghe qua, lông hồng rơi xuống còn chìm
đáy, lúc này nghe Tử Vũ vừa nói như vậy, cũng chẳng quan tâm Tử Vũ vì sao có thể
vào Nịch Thủy mà không chìm, nhướng mày, đột nhiên buông Tử Vũ ra, một đạo hồng
quang hiện lên, yêu khuyển màu đỏ lớn bằng nửa người liền hiện ra ở trước mắt Tử
Vũ. Bộ lông đỏ rực, tai khuyển hơi nhọn, hình thể bưu hãn, hai tròng mắt đỏ sậm,
rất ư xinh đẹp, đây là nguyên hình của Liệt Hỏa.
Theo
gió khẽ động, thân hình Liệt Hỏa rất nhanh thu nhỏ lại bằng cánh tay, nhảy một
cái ngồi xổm trên vai Tử Vũ, ôm lấy cổ Tử Vũ, trầm giọng nói: “Xuống nước, ta không
an tâm.”
Một
câu ta không an tâm, khiến tim Tử Vũ gần như sắp hít thở không thông, dâng lên
ôn nhu ấm áp, cũng không nói không cần Liệt Hỏa cùng đi, dùng hết toàn lực nhảy
vào trong Nịch Thủy. Có yêu lực Liệt Hỏa chống đỡ, Tử Vũ cảm thấy thân thể nhẹ đi
hai phần ba, hít một hơi hướng phương hướng Bạch Y bơi tới.
Thanh
thạch thai phụ cận, Liệt Hỏa từ phía xa lao lên, một mặt kéo Tử Vũ hoàn toàn
không có sức mạnh lên bờ. Bạch Y đang nhắm mắt không biết làm cái gì, lông mày
hơi nhíu mở mắt ra, vừa thấy phía trước Tử Vũ cơ hồ còn chưa đi đến, giận cũng
không giận, dưới tay vung lên, bạch quang vừa đến nháy mắt bao phủ Tử Vũ, hút đến
trước mặt y.
Liệt
Hỏa khôi phục hình người, cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Y một cái, chỉ
chuyên chú nhìn chằm chằm Tử Vũ. Thấy Tử Vũ ở trong bạch quang, sắc mặt từ xám
trắng như tờ giấy đến chậm rãi có huyết sắc, tâm luôn treo ở miệng yết hầu kia
mới hơi hơi nới lỏng một chút, trở lại tại chỗ.
“Yêu
lực Tẩu thú tộc cùng Mộc tộc.” Bạch Y khẽ nhíu mày nhẹ giọng lẩm bẩm.
Liệt
Hỏa nghe thế quét mắt liếc Bạch Y một cái, gương mặt tuyệt mỹ của Bạch Y hắn hình
như chưa từng thấy qua, nhíu mày trầm giọng nói: “Yêu lực Mộc tộc? Mộc giới?”
Bạch
Y cũng không thèm nhìn tới Liệt Hỏa, chỉ hơi hơi khẽ gật đầu, Liệt Hỏa nhất thời
quyền đầu vang lên răng rắc. Mộc giới, chính là tên gọi chung của thảo mộc giới,
cho nên yêu tinh thuộc thực vật toàn bộ do Mộc giới thống trị, cũng chỉ có thực
vật Mộc giới mới có thể có một ngày huyễn hóa thành hình người. Yêu giới cùng cây
cối ở Nhân giới, nhiều nhất chỉ là trạng thái bán yêu, không thể hóa thành hình
người, mà giữa Mộc giới cùng Yêu giới có cấm chế, hai giới không cho phép lui tới,
hắn cùng Tử Vũ khi nào thì đắc tội tới người Mộc giới?
Ở giữa
bạch quang sắc mặt Tử Vũ dần dần hồng nhuận, chỉ là mày nhíu chặt kia thủy
chung không thể yên tĩnh trở lại, xem ra thật sự là rất đau.
Bạch
Y nhìn Tử Vũ ở giữa bạch quang, thản nhiên nói: “Sức mạnh của hai đại cao thủ,
ta liền giúp ngươi một phen, là phúc hay họa, đều phải xem tạo hóa của chính
ngươi.” Dứt lời bạch quang trong tay nháy mắt chuyển hoán thành kim quang, dày
đặc bao lấy Tử Vũ, Tử Vũ ở giữa kim quang sắc mặt lập tức vặn vẹo, toàn thân đều
run lên, đầu cao cao hất về phía sau, môi cắn bị thương máu tươi chậm rãi từ cổ
chảy xuống.
Liệt
Hỏa khẩn trương nhảy dựng lên, hai đấm nắm chặt đứng nhìn Tử Vũ, sợ Tử Vũ có một
chút khác thường, tuy rằng sức mạnh hắn không tới, nhìn không ra được Bạch Y
đang làm gì, hắn cũng không tin tưởng Bạch Y, nhưng hắn tin tưởng Tử Vũ, Tử Vũ
tin tưởng người này có thể cứu nàng.
Ở giữa
kim quang chói mắt, Tử Vũ chậm rãi khôi phục trạng thái bình thường, Bạch Y thấy
vậy vung tay lên thu kim quang, Tử Vũ nhất thời từ giữa không trung rơi xuống. Liệt
Hỏa vội sải một bước dài tiến lên, ôm Tử Vũ vào trong ngực, Tử Vũ bò tới trong
lòng Liệt Hỏa, thân thể run lên, một ngụm máu đen phun ra, Liệt Hỏa vừa thấy nhất
thời yên lòng.
“Thân
thể đau.” Tử Vũ uốn ở trong lòng Liệt Hỏa, ngửi hương vị của Liệt Hỏa, như con
chó nhỏ cọ cọ cằm Liệt Hỏa, ủy khuất kể lể nói.
Liệt
Hỏa vội ôm Tử Vũ ngồi xuống đặt ở trong lòng hắn nói: “Chỗ nào đau, ta xoa cho
ngươi.”
“Hai sức
mạnh bất đồng khác xa nhau, trong thời gian ngắn ngươi không tiêu hóa được, ngươi
bị thương như thế vẫn còn tốt.” Bạch Y một bên vẫn không ngồi xuống, thản nhiên
nhìn Tử Vũ nói.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét