"Được
thôi."
Văn
Nhân Tiêu mắt đen chống lại Dạ Thần tử nhãn thâm thúy, y cũng không tin Hoàng
đế kiều dưỡng thâm cung này có bản lĩnh lợi hại bao nhiêu, huống hồ đây là một
cơ hội tốt, áp chế một chút nhuệ khí của hắn, mới có thể thuận lợi mang đi tiểu
Hoàng hậu. Đôi mắt thâm thúy quét về phía Lãnh Loan Loan, đã thấy nàng cùng
mình giống nhau mặc một thân y sam lửa đỏ, váy dài rộng rãi, kiều diễm túm lại.
Mái tóc mềm mại như tơ lụa kia dưới ánh mặt trời ánh lên tia sáng lóng lánh, giữa
mái tóc cắm nghiêng một cây châu sai kiểu dáng đơn giản tao nhã, mày ngài tô
nhạt, đôi mắt sáng ngời lộ ra thái độ cao ngạo cùng bễ nghễ. Nàng hoàn toàn từ
nữ oa phấn nộn kia thoát thai hoán cốt thành mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành. Mà
chỉ có nữ nhân như vậy mới có thể xứng đôi với y. . . . . .
Ánh
mắt một lần nữa rơi xuống trên người Dạ Thần, trong đồng tử thâm thúy xẹt qua
một đạo hào quang, nhanh như thiểm điện, làm người ta bắt không được y đến tột
cùng là tâm tư gì? Mày kiếm nhíu nhíu, trong lòng y đột nhiên xuất hiện một chủ
ý:
"Chúng
ta có thể đánh cược một lần."
"Đánh
cược gì?" Dạ Thần liếc xéo y, trong lòng âm thầm phỏng đoán tên nam nhân
này đến tột cùng có âm mưu gì? Bất quá mặc kệ y có âm mưu gì, hắn cũng sẽ không
để y thực hiện được, vì chính mình cũng vì bách tính Nguyệt Diễm. Hỏa Ảnh lâu này
tất phải cần diệt trừ, không thể để mặc cho bọn chúng lớn mạnh làm nguy hại
giang sơn bách tính.
"Cược
nàng ——" ngón tay thon dài bỗng nhiên chỉ về phía Lãnh Loan Loan, bạc thần
khêu gợi kéo thành một độ cong xinh đẹp. "Nếu ngươi thua, nàng liền phải đi
theo ta; nếu ta thua, ta liền lập tức giải tán Hỏa Ảnh lâu, rời khỏi giang hồ.
. . . . ."
Chúng
nhân trong võ lâm vừa nghe y nói như thế đều mở to hai mắt nhìn, y là nói thật,
hay giả? Y cư nhiên chịu vì một nữ nhân mà buông tha cho dã tâm xưng bá võ lâm?
Mâu quang nhất tề quét về phía Lãnh Loan Loan, tuy rằng không phủ nhận nữ tử này
quả thật là mỹ đến kinh thiên động lòng người, trên trời vô song, dưới đất cũng
khó tìm. Thế nhưng dã tâm của nam nhân vì một người nữ tử là có thể tiêu trừ
sao? Dù đẹp thế nào bất quá cũng chỉ là một lớp da xinh đẹp, lâu chủ Hỏa Ảnh
lâu này đến tột cùng là có chủ ý gì?
"Ngươi
——"
Văn
Nhân Tiêu không che dấu chút nào mục đích khiến cho Dạ Thần giận tím mặt, cả
người đều phát ra âm hàn như tới từ địa ngục, đông triệt lòng người. Cặp mắt
tím thâm thúy kia thẳng tắp nhìn y, trong mắt hừng hực bùng cháy hỏa diễm như
muốn nhảy ra khỏi hốc mắt hung hăng thiêu chết Văn Nhân Tiêu. Thế nhưng giận dữ
qua đi, hắn ngược lại là nở nụ cười.
"Ngươi
muốn dùng phép khích tướng, đáng tiếc ta sẽ không mắc mưu. Cửu nhi là thê tử của
ta, dựa vào cái gì phải cùng ngươi đánh cược?" Hắn sẽ không dùng người yêu
mến làm tiền đặt cược.
"Ngươi
là sợ ta sao?" Văn Nhân Tiêu cũng không phủ nhận, tiếp tục nói khích.
Dạ
Thần mày kiếm nhíu lại, không chút do dự
rút ra bảo kiếm từ bên hông. Kiếm quang hàn thiểm, thân ảnh màu tím uyển
chuyển như một con đại bàng giương cánh
hướng tới Văn Nhân Tiêu công kích.
"Đừng
dài dòng, xem chiêu."
Văn
Nhân Tiêu cũng thu lại thần tình, trên gương mặt tuấn mỹ bao phủ băng sương,
nhuyễn kiếm trên tay theo động tác của y xoẹt xoẹt vang lên, từng đốm sao như
rơi lên thân kiếm, hào quang bỏng mắt.
Hai
thân ảnh từ trên mặt đất thẳng triền đấu đến giữa không trung, một đỏ một tím, đều
cao quý vô song. Tóc đen theo động tác của bọn hắn không ngừng tung bay, ánh
mặt trời sáng rực rọi xuống, như một tầng sa chất vàng kim bao lấy thân ảnh của
hai người, phát ra quang mang chói mắt.
"Phu
nhân, gia sẽ không có việc gì chứ?"
Trữ
Phong Ly nhìn mà trong lòng đảm chiến, không phủ nhận Thần võ nghệ bất phàm,
nhưng đối phương là ma giáo, ai biết y có thể đột nhiên xuất ra thủ đoạn đê
tiện hay không. Cái gọi là ám tiễn khó phòng mà, nếu Hoàng thượng có cái vạn
nhất gì, Nguyệt Diễm quốc này chính là hoàn toàn rối loạn.
Lãnh
Loan Loan lạnh lùng liếc xéo y một cái, sau đó phấn môi hé mở, quăng ra một câu
khiến Trữ Phong Ly phát điên:
"Xem
kịch."
Xem
kịch?
Trữ
Phong Ly cảm giác mình muốn điên rồi, một đôi mắt đen trừng thật to thẳng tắp nhìn
Lãnh Loan Loan. Trời ạ, nàng là đang nói tiếng nước nào thế? Ở trước mặt cùng
người ta sinh tử đọ sức hình như là phu quân của nàng nha, nàng cư nhiên chỉ là
thản nhiên quăng ra một câu xem kịch? Kẻ điên, tiểu Hoàng hậu này quả nhiên
không phải người bình thường. Ánh mắt chuyển hướng về phía bọn người Thủy Dao,
đã thấy bọn họ sắc mặt lãnh đạm, tựa hồ tuyệt không vì lời nói của Lãnh Loan
Loan mà cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lại là âm thầm thở dài, quả nhiên không
hổ là thủ hạ của nàng, đều là một đám quái thai. Nhưng bọn họ có thể dùng tâm
tình xem kịch, y lại không thể. Quay người lại, hai tròng mắt lom lom nhìn thẳng
vào hai người triền đấu, chỉ cần Văn Nhân Tiêu kia dám xuất ra động tác nhỏ nào,
mình liền bay vút ra, tìm y tính toán sổ sách. . . . . .
"Tả
hộ pháp, ngươi nói Lâu chủ đánh thắng không?"
Hồ
Lê Tinh nhìn hai thân ảnh, mày chau lại với nhau, mắt thấy hai người càng đấu
càng lâu, nhưng không thấy thắng bại, trong lòng ả cũng có chút không an tâm
rồi, người mắt tím thần bí kia thân thủ cư nhiên cùng Lâu chủ chẳng phân biệt
được cao thấp, thật sự là vượt ngoài ý muốn của ả.
Tả
Dực lắc lắc đầu, chân mày đẹp đẽ cũng chưa từng thả lòng.
Hồ
Lê Tinh thấy thế, cặp mắt vũ mị xẹt qua một đạo quang mang khác thường. Hôm nay
tuyệt không thể để cho những kẻ kia quấy nhiễu ván cờ, váy dài giương lên, ngón
tay kẹp lấy độc tiêu không để lại dấu vết hướng Dạ Thần phóng tới.
Lãnh
Loan Loan ánh mắt lạnh đi, giương tay áo lên, phịch một tiếng đem mai độc tiêu
kia của Hồ Lê Tinh bắn rụng xuống đất.
"Được
lắm, ngươi cư nhiên dám dùng gian kế. Quả nhiên là yêu nữ tà đạo." Trữ
Phong Ly cũng nhìn thấy, nhưng động tác lại chậm hơn Lãnh Loan Loan một bước.
Vừa thấy nàng bắn hạ độc tiêu, trong lòng hung hăng thở dài nhẹ nhõm, sau đó trong
cặp mắt đen tích đầy băng lãnh hướng tới Hồ Lê Tinh cả giận nói.
Văn
Nhân Tiêu cùng Dạ Thần cũng biết Hồ Lê Tinh ám toán, thế nhưng hai người nhưng
không để ý tới, tiếp tục triền đấu, chính là sát khí toàn thân càng ngày càng rét
lạnh.
"Dao,
Ngâm, Tiếu, bắt lấy bọn chúng."
Lãnh
Loan Loan hướng tới ba người phân phó, mâu quang lạnh như băng nhìn chăm chú
vào Hồ Lê Tinh. Dám đả thương Thần, nàng sẽ khiến ả ta hối hận. Hơn nữa nàng
cũng không có kiên nhẫn tiếp tục để bọn họ ở trong này ‘ diễn kịch ’.
"Vâng."
Đồng
thanh đáp, thân ảnh ba người nhoáng lên một cái, thẳng hướng về phía Hồ Lê Tinh
cùng Tả Dực mà tới.
Tả
Dực cùng Hồ Lê Tinh thấy thế tự nhiên là rút kiếm nghênh đón, trái lại một bên người
trong võ lâm trợn mắt há hốc mồm. Hồng y nữ tử này đến tột cùng là ai? Thậm chí
ngay cả kẻ tự xưng cung chủ Lãnh U cung cũng nghe lệnh của nàng?
Không
quá ba hiệp, Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm bắt được Tả Dực cùng Hồ Lê Tinh, mà Long
Tiếu cũng đem người có liên can đến Hỏa Ảnh lâu thoải mái mà giải quyết.
"Ngươi
còn muốn đánh sao?" Dạ Thần nhướng nhướng mày, con ngươi màu tím chăm chú nhìn vào Văn Nhân Tiêu. Người của
Hỏa Ảnh lâu y đều đã bị bắt, y cũng không có cách nào thắng được mình, chẳng lẽ
y muốn cùng mình liều mạng sinh tử.
Nghe
thấy lời nói của Dạ Thần, Văn Nhân Tiêu phút chốc thối lui, thân ảnh nhẹ nhàng đáp
xuống đất. Nhìn Tả Dực cùng Hồ Lê Tinh bị bắt, y biến sắc. Xem ra đã coi thường
bọn họ rồi, hơn nữa thiếu niên mắt xanh kia cư nhiên nghe mệnh lệnh của tiểu Hoàng
hậu, chỉ sợ chủ nhân Lãnh U cung chân chính là nàng. Mày kiếm nhíu nhíu, toan
tính.
"Lâu
chủ ——"
Hồ
Lê Tinh cùng Tả Dực bị khốn trụ, nhìn Văn Nhân Tiêu, mặt có vẻ xấu hổ, bọn họ quá
vô dụng rồi.
Văn
Nhân Tiêu giương tay lên, ngăn lại lời nói của hai người.
"Ta
sẽ trở lại cứu các ngươi."
Sau
đó mâu quang xẹt qua Lãnh Loan Loan, nụ cười tà tứ không đổi trên khóe môi.
Nhìn chằm chằm nàng:
"Nàng,
ta sẽ không buông tay."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét