"Không
biết các vị là đồng đạo của môn phái nào?"
Chủ
sự đại hội anh hùng minh chủ võ lâm nhìn thấy mấy người Lãnh Loan Loan, đôi mắt
thâm thúy xẹt qua một đạo hào quang. Từng bước trầm ổn đi đến trước mặt bọn họ,
chắp tay hỏi. Ánh mắt đảo qua mấy người, con ngươi đặc biệt như vậy liền là đặc
thù rõ ràng nhất, nhưng lại chưa từng thấy qua lại càng không từng nghe qua,
không biết bọn họ là kẻ địch là bằng hữu?
"Không
môn không phái." Lãnh Loan Loan thản nhiên đáp, liếc một cái quét mắt nhìn
minh chủ võ lâm. Ông ta ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, khuôn mặt kiên nghị,
mày rậm mắt to, một thân áo lam, thoạt nhìn thật rất có khí thế lãnh đạo.
"Minh
chủ ——" Trữ Phong Ly tiến lên trước, hướng tới minh chủ võ lâm chắp tay,
khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến người ta không tự giác ở
trước mặt y thả lỏng.
"Chúng
tôi nguyên là xuất môn du lãm, đến phụ cận nơi này mới nghe nói ở đây ở tổ chức
đại hội anh hùng. Chủ tử nhà tôi từ trước đến nay đối với những anh hùng võ lâm
rất là hâm mộ, cho nên chúng tôi mới đặc biệt tới nhìn một chút phong thái chúng
anh hùng. Nếu là quấy rầy, mong rằng minh chủ cùng chư vị anh hùng thứ lỗi. . .
. . ."
Minh
chủ võ lâm cùng với những người khác trong võ lâm thấy y ngôn từ khẩn thiết,
hơn nữa người ta thưởng thức bọn họ, trong lòng tất nhiên là mở cờ, làm sao còn
có thể để ý.
Minh
chủ võ lâm hướng y chắp tay, trên mặt mang theo đồng dạng nụ cười thành khẩn :
"Đương
nhiên sẽ không, hoan nghênh chư vị công tử, tiểu thư. Đại hội anh hùng lập tức
sẽ bắt đầu, các người có thể trước ngồi ở bên trên."
"Đa
tạ minh chủ."
Mấy
người hướng tới minh chủ võ lâm khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế ở hai bên. Người
trong võ lâm xung quanh vẫn như cũ dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ, ngẫu nhiên
trộm phỏng đoán thân phận của bọn họ.
Tại
ánh mắt của chúng nhân, minh chủ võ lâm cũng đứng ở trên đài trúc. Nam tử kính
trang ở bên cạnh khi ông ra hiệu thì nổi trống lên, tiếng trống thùng thùng
thùng quanh quẩn trên đỉnh núi rộng lớn. Ánh mặt trời chiếu xuống, cột sáng cát
bụi bay lên, tất cả mọi người đình chỉ xì xào bàn tán, nhìn về hướng phía đài
trúc.
"Chư
vị võ lâm đồng đạo, hoan nghênh mọi người đến Đàm sơn tham gia đại hội anh hùng.
Trong vòng hai năm nay, tà giáo ngang ngược, vô số võ lâm đồng đạo cùng dân
chúng vô tội đều bị độc thủ của bọn chúng. Cho nên đại hội anh hùng của chúng
ta lần này chẳng những là cùng đồng đạo luận bàn võ nghệ, mà quan trọng hơn đó
là thương thảo ra một biện pháp đối phó tà giáo, vì dân trừ hại. . . . .
."
"Minh
chủ nói rất đúng, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa là chuyện người trong võ
lâm ta nghĩa bất dung từ." Dưới đài chưởng môn phái Võ Đang dẫn đầu ủng hộ
nói.
"Diệt
trừ tà giáo, phò trợ chính nghĩa."
".
. . . . ."
Những
người trong võ lâm khác cũng tán thành nói, trong lúc nhất thời khẩu hiệu kêu
gọi chính nghĩa liên tiếp quanh quẩn trên không, mọi người là quần tình kích
động, nhiệt huyết sôi trào.
Mấy
người Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn nhau, những kẻ này thật đúng là kích động,
bất quá cũng không biết bọn họ có phải là một đám ngu ngốc chỉ biết hô hào
suông hay không?
"Đa
tạ chư vị võ lâm đồng đạo, hiện tại chúng ta bắt đầu luận bàn võ thuật, nếu như
có người chiến thắng cuối cùng, liền đảm nhiệm chủ sự trừ tà giáo, lãnh đạo mọi
người cùng nhau diệt trừ tà giáo, vì dân trừ hại."
Nghe
ông vừa nói như thế, đệ tử chúng môn phái đều xoa tay, muốn tại đại hội anh
hùng trổ hết tài năng, trở thành thủ lĩnh lãnh đạo mọi người, nổi danh giang
hồ.
"Đối
thủ đầu tiên chính là Thanh môn phái cùng Hổ môn phái."
Ông
nói chưa dứt, hai đạo thân ảnh tựa như diều hâu tung cánh hướng tới trúc đài
bay vút lên. Một xanh một đen, sau khi hai người rơi xuống trên trúc đài, hướng
tới mọi người khẽ gật đầu, tiếp đó hai người chắp tay lễ nhượng lẫn nhau một
phen, sau đó bắt đầu đánh nhau. Thoạt nhìn thân thủ của hai người này chỉ có
thể coi là bình thường, thế nhưng so với thanh sam nam tử, hắc y nam tử của Hổ
môn hiển nhiên lại muốn lợi hại hơn một chút, chỉ thấy gã một chưởng đẩy ra,
thanh sam nam tử liền bị ném bay ra ngoài.
"Đa
tạ."
Hắc
y nam tử hướng tới thanh sam nam tử ôm quyền nói, thanh sam nam tử đứng lên, sau
khi ôm quyền, vẻ mặt ngưng tụ bay xuống.
"Phía
dưới liền do Phi Ưng môn ta đến lĩnh giáo cao chiêu của Hổ môn đi."
Một
giọng nói lạnh lùng truyền đến, sau đó chỉ thấy một đạo thân ảnh màu trắng cũng
lướt lên trúc đài, cùng hắc y nhân kia xuất chiêu, đối với hắc y nhân, bạch y
nhân này chiêu số lại lợi hại hơn một chút, không quá ba chiêu, hắc y nhân kia
liền té xuống dưới đài.
"Hắc
hắc hắc, xem ra các ngươi vì đối phó Hỏa Ảnh lâu chúng ta thật đúng là không dư
di lực a. Bất quá chỉ bằng thân thủ của bọn hắn, nằm mơ đi."
Một
giọng nói tà khí truyền đến, ngay sau đó, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu đỏ cùng
một ả nữ tử xinh đẹp và một tên bạch y nam tử, còn có một bầy hắc y nhân vây
quanh đi tới.
"Là
ma đầu Hỏa Ảnh lâu ——"
Không
biết là ai trước kinh hô một tiếng, trong đám người đều huyên náo lên.
Bọn
người Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần nhìn tới, quả nhiên là cái tên Văn Nhân Tiêu
đại yêu nghiệt kia. Mà nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh y chính là lúc trước gặp phải ở
khách điếm, bạch y nam tử còn lại kia là hộ pháp Tả Dực của y.
"Ma
đầu đến thật đúng lúc, chúng ta vừa vặn trước bắt giặc. Bắt lấy hắn, lại tiếp
tục tiêu diệt toàn bộ Hỏa Ảnh lâu." Bạch y nam tử Phi ưng phái nhìn về
phía Văn Nhân Tiêu nói.
"Đúng,
nói rất đúng, chúng ta hôm nay liền thay võ lâm trừ hại."
".
. . . . ."
Nhất
hô bá ứng, mọi người đều tâm tình vọt lên cao.
Lãnh
Loan Loan lắc lắc đầu, phấn môi ngoéo một cái, thầm chế giễu:
Thật
sự là một đám người không biết sống chết.
Quả
nhiên, chỉ thấy Văn Nhân Tiêu còn chưa ra tay, nữ tử xinh đẹp kia đã tiên phong
bước ra, vũ mâu tàn bạo quét mắt liếc bạch y nhân một cái, sau đó nói với Văn
Nhân Tiêu:
"Lâu
chủ, để thuộc hạ đi thu thập gã."
Văn
Nhân Tiêu khẽ gật đầu, đồng ý.
Hồ
Lê Tinh thân ảnh nhoáng lên một cái, giống như một con Hỏa Điểu chói mắt bay vút lên trúc đài. Sau đó bàn tay mềm mại
sờ tới thắt lưng, một thanh nhuyễn kiếm xuất thủ, hàn quang lóe ra, thẳng hướng
bạch y nhân đâm tới.
"Hừ,
yêu nữ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét