Xà
giới. Xà cung
Ánh
nắng nhàn nhạt rơi xuống, bốn phía cung vàng điện ngọc kỳ hoa dị thảo theo gió
nhẹ đong đưa nhảy múa, hương hoa tràn ngập trong không khí.
Trong
cung điện, Xà Vương cùng Xà Hậu đang chơi cờ. Chàng tới thiếp đi, đều không
nhường nhau.
"Chiếu
tướng ——" .
Tay
Xà Hậu cầm ‘ chiếu tướng ’ buông xuống, ngăn cản đường lui của Xà Vương. Khuôn
mặt cao quý tao nhã của nàng hàm chứa ý cười, đừng nhìn nàng ngày thường ôn nhu
như nước, nhưng cùng Xà Vương đánh cờ lại là không yếu chút nào, đại triển thái
độ cường giả.
"Vi
Nhi quả nhiên thiện kỳ." Xà Vương cũng không tức giận, trong đôi mắt như
phỉ thúy mang theo ý cười, khiến gương mặt tuấn mỹ vô song càng thêm tuấn mỹ.
"Hoàng
thượng đã nhường rồi." Xà Hậu vẫn như cũ chứa đựng ý cười nhẹ, cười nhìn
Xà Vương.
"Lời
này cũng đừng nói quá sớm." Xà Vương bạc thần khêu gợi nhếch lên, xuất kỳ
bất ý hạ thủ diệu kỳ, cư nhiên cố tìm đường sống trong chỗ chết.
"Bây
giờ thế nào?" Giương lên anh khí mày kiếm, ánh mắt có vài phần đắc ý.
"Hoàng
thượng hảo kỳ, Vi Nhi tự thẹn với lòng."
"Ha
ha ha. . . . . ." Xà Vương cao hứng cười.
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thần Quan đại nhân cầu kiến."
Bên
ngoài cung môn khắc hoa phồn thịnh, người hầu một thân lam sắc y sam đi tới.
Ánh mặt trời rơi xuống phía sau gã, bao phủ gã trong tầng ánh sáng rực rỡ.
"Ồ?"
Xà Vương cùng Xà Hậu nhìn nhau, Thần Quan đại nhân này ngày thường là cực ít
xuất hiện ở thần điện. Hôm nay đột nhiên đến thăm, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng
sao?
"Tuyên."
Xà Vương hướng tới người hầu phất phất tay, vạt bào kim sắc theo động tác của ông
giương nhẹ.
Người
hầu khẽ gật đầu, lui về phía sau vài bước.
"Tuyên
Thần Quan đại nhân yết kiến."
Một
lát sau, Thần Quan một thân bạch bào nhẹ nhàng đi đến. Hướng tới Xà Vương, Xà
Hậu hơi khom gối cúi đầu, chắp tay:
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."
"Thần
Quan đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi."
Xà
Vương cùng Xà Hậu đều hướng tới ông giơ giơ tay lên, Thần Quan thân phận cũng
không phải là thần tử bình thường, bọn họ đối với ông đều là cung kính.
"Tạ
Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Thần
Quan lại chắp tay, theo lời nhập tọa. Bạch bào thật dài túm lại, tóc dài đến eo
buộc chặt lên, trên trán vài sợi tóc trắng rũ xuống, ánh nắng từ ngoài cửa sổ
chiếu nghiêng vào tựa như trên người ông đang phát ra quầng sáng thánh thần,
cặp mắt cơ trí thâm thúy kia bình tĩnh nhìn hai người.
"Không
biết Thần Quan đại nhân hôm nay đến đây là vì chuyện gì?" Xà Vương nhìn ông,
hỏi thẳng.
"Hạ
quan là vì Cửu công chúa mà đến."
Thần
Quan cũng không đi vòng vèo, trực tiếp một chỉ ra ý đồ đến.
"Cửu
nhi?"
Xà
Vương cùng Xà Hậu nhìn nhau, sau đó đồng thời quay đầu hướng tới Thần Quan nhìn
lại. Mặt hiện lên xuy xét, vén môi hỏi:
"Cửu
nhi bây giờ đang ở Nhân giới làm Hoàng hậu, chẳng lẽ nó gặp chuyện gì
sao?"
Xà
Hậu mày cũng nhăn lại, trong thủy mâu sáng ngời tràn đầy lo lắng.
"Xà
Vương, Xà Hậu không cần lo lắng." Thần Quan hướng tới hai người lắc lắc
đầu, trong mắt hào quang rất ư sáng ngời.
"Là
hỉ sự, không phải là ưu sự."
"Hỉ
sự?" Hai người lại là hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thanh mở miệng hỏi. "Hỉ
sự gì?"
Thần
Quan hướng tới hai người chắp tay, mặt hiện lên nụ cười chúc mừng.
"Hạ
quan tại đây trước chúc mừng Hoàng thượng cùng Hoàng hậu sắp làm ông ngoại cùng
bà ngoại." Cửu công chúa đã mang thai.
"Ông
ngoại, bà ngoại?" Xà Vương cùng Xà Hậu hoài nghi bọn họ là không phải biến
thành vẹt rồi, ý vị lặp lại lời Thần Quan nói, bất quá bọn họ thật là rất ngạc
nhiên, quả thực không thể tin được chuyện chính mình nghe thấy.
"Thần
Quan đại nhân là nói Cửu nhi mang thai?" Là ý tứ này sao?
"Phải."
Thần Quan đại nhân khẽ gật đầu, sau đó ngón tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng.
Trong ánh mắt lộ ra nụ cười hoan hỉ, đem bầu không khí trong cung điện đều trở
nên vui mừng.
"Cửu
công chúa chẳng những đã mang thai, hơn nữa còn là một đôi long phượng
thai." Một nam một nữ, đều không phải phàm vật.
"Thật
sao?" Xà Vương, Xà Hậu kinh hỉ kêu lên, thời khắc này bọn họ chính là phụ
mẫu bình thường vì nữ nhi của mình có thai mà vui mừng, hơn nữa sắp thăng chức
làm ông ngoại, bà ngoại mà vui mừng. . . . . .
"Bất
quá ——" Thần Quan có hậu nói.
"Bất
quá cái gì?"
Xà
Vương, Xà Hậu thu lại ý cười, bị lời nói chưa hết của Thần Quan biến thành một
lòng đều căng thẳng lên.
"Sẽ
không phải là Cửu nhi có thai có chỗ nào không ổn chứ?"
"Không
phải." Thần Quan lắc lắc đầu, Xà Vương, Xà Hậu nhất thời nhẹ nhàng thở ra,
thẳng vỗ ngực.
"Vậy
là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Dọa hỏng bọn họ, còn tưởng rằng có vấn đề.
"Vậy
ý của Thần Quan đại nhân là?" Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ là chuyện rất
tốt?
"
Cửu công chúa mang long phượng thai, hơn nữa thai nhi đều không phải phàm vật,
chính là Văn Khúc tinh cùng Tử Vi tinh thác thai mà sinh, tương lai thành tựu
phi phàm. . . . . ."
"Văn
Khúc tinh cùng Tử Vi tinh?"
Câu
nói của Thần Quan đại nhân đối với Xà Vương, Xà Hậu lại là kinh hỉ thật lớn,
hai gương mặt cười sáng lạn còn hơn mặt trời ngoài cung điện, vừa mở miệng càng
là mừng rỡ không thể khép được.
"Không
nghĩ tới Cửu nhi của chúng ta lợi hại như vậy, lại có thể mang thần trích."
Hai người kiêu ngạo a, bọn họ lại làm ông ngoại, bà ngoại của thần trích.
"Đích
xác là phi phàm, nhưng thần thác thai này mà sinh cùng thai bình thường cũng sẽ
có điều bất đồng." Thần Quan nói tiếp.
"Có
gì bất đồng?" Xà Vương hỏi.
"Thứ
nhất, công chúa bản thân là rắn, nhưng thai nhi lại là kết tinh cùng nhân loại
ái ân; thứ hai, thần trích thác sinh trên người bình thường tự nhiên là mang
thai mười tháng có thể hạ sinh, nhưng thai này của Cửu công chúa chỉ sợ là phải
ước chừng một năm mới có thể sinh ra. Quan trọng hơn là cần một viên xà đan ngàn
năm cố nguyên cho công chúa, nếu một khi nàng không cẩn thận biến trở về xà
hình, chỉ sợ thai nhi sẽ ngạt thở mà chết. . . . . ."
Xà
Vương cùng Xà Hậu trầm mặc, không nghĩ tới lại còn có nhiều sự tình như vậy.
Bất quá mặc kệ như thế nào, bọn họ tất nhiên sẽ bảo vệ Cửu nhi cùng thai nhi trong
bụng nàng. Vì thế Xà Vương hướng tới Thần Quan gật gật đầu:
"Đa
tạ Thần Quan đại nhân chỉ điểm."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét