6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 203

Chương 203: Hổ giới song thù ( ý chỉ người con gái đẹp)

Hổ giới cùng Xà giới liền nhau, không giống với Xà giới hoa lệ rộng lớn, Hổ giới bốn phía đều là núi cao sừng sững, ngay cả trạch tử cũng là đơn giản. Địa vị hổ ở trong bách thú —— Bách Thú Chi Vương.

Hổ cung, bên ngoài lối hành lang quanh co khúc khuỷu vắng vẻ là một gốc cây cao lớn, thân cây thẳng tắp, ánh nắng rọi qua kẽ lá xanh um, quang ảnh loang lổ.

Nguyệt các là tẩm cung của Tam công chúa Hổ giới, gió hiu hiu lướt nhẹ, cây cối  sum suê phía trước theo gió đong đưa.

"Choang choang choang ——"

Trong Nguyệt các truyền ra từng đợt âm thanh lọ rơi bình vỡ, các cung nữ đứng ở trước cửa không tự chủ được co rúm lại. Cúi thấp đầu thở cũng không dám thở mạnh.

"Các ngươi chết ở chỗ nào thế, nhanh tiến vào."

Âm thanh tràn đầy tức giận phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, cũng kinh động đến những chú chim đậu trên ngọn cây phía bên ngoài Các tứ tán trốn chạy.

Các cung nữ ở trước cửa vội vàng tiến vào, run lẩy bẩy cúi đầu đáp:

"Nô tỳ tham kiến Công chúa."

Một thân váy lụa vàng nhạt, khoác bên ngoài sa y bạch sắc trong suốt, Tam công chúa Minh Ngọc Dao trừng mắt nhìn đám nô tỳ, trong đôi mắt sáng hừng hực nộ hỏa, hai tay chống nạnh, lồng ngực không ngừng phập phồng.

"Các ngươi đứng xa như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ bổn công chúa còn có thể ăn các ngươi sao?" Càng nhìn càng phát hỏa.

"Nô tỳ không dám, xin Công chúa bớt giận."

". . . . . ."

Hai cung nữ bịch một tiếng liền quỳ xuống, lẳng lặng cúi thấp đầu sợ hãi đến trong lòng thẳng bồn chồn.

Minh Ngọc Dao không nói lời nào, chỉ là không ngừng bùng lên nộ hỏa.

Làn gió mát từ ngoài cửa sổ lùa vào, trong phòng yên tĩnh đến khiến người khác sợ hãi.

Ngay khi hai cung nữ nghĩ đến các nàng hôm nay khẳng định khó thoát khỏi thì không ngờ Minh Ngọc Dao đột nhiên mở miệng:

"Các ngươi thu dọn những thứ trên đất đi, sau đó cút ngay, cách xa ta một chút, nhìn thấy liền tức giận rồi."

"Dạ, nô tỳ tuân mệnh."

Hai cung nữ sau khi vội vàng ra ngoài lấy công cụ quét tước dọn dẹp những mảnh vỡ trên mặt đất, các nàng lập tức rời đi.

Chờ sau khi cung nữ rời đi, biểu tình Minh Ngọc Dao lập tức thay đổi. Trên kiều nhan tràn đầy nộ khí lập tức trở nên ảm đạm, trong mắt tràn đầy đau thương. Thân thể lảo đảo ngã ngồi trên cẩm sàng la trướng ở phía sau, cắn chặt răng đè nén thống khổ sắp khiến mình gào thét ra, nhưng nước mắt lại bất tri bất giác từ trong hốc mắt chảy ra. Trong đầu hiện lên bộ dáng thụ thương của người nọ, y hẳn là không khỏe đi, Xà giới bên kia cũng không có truyền ra tin tức xấu. Kỳ thật nàng không phải cố ý, chẳng qua là khi chính mình một mảnh thành tâm đặt ở trước mặt y, y lại thờ ơ, cự tuyệt rõ ràng như thế khiến tự tôn của nàng bị thương tổn, càng khiến cho nàng phát cuồng. Đến tột cùng nàng có chỗ nào không tốt? Luận tướng mạo, nàng không kém hơn tiểu muội; huống chi tiểu muội căn bản không ưng y, muội ấy yêu là biểu ca.

"Vì sao? Vì sao lại như vậy?"

Minh Ngọc Dao thoáng cái nằm úp sấp trên giường, tay nắm thành quyền không ngừng đấm xuống giường. Nàng không phục, cũng không cam tâm, nhưng y sẽ tha thứ cho nàng không? Sau khi đả thương y nặng như thế? Nàng rất nhiều lần muốn cố lấy dũng khí đi Xà giới nhìn y, nhưng nàng lại sợ đối mặt với sự chán ghét của y, thậm chí là ánh mắt thù địch. Nếu đối mặt, nàng sẽ hỏng mất. . . . . .

"Ô ô ô. . . . . ."

Trong lòng rất hối hận, cũng rất ủy khuất, nàng nhịn không được khóc lên, âm thanh nức nở khẽ khàng lại nặng nề, ủy khuất quanh quẩn trong phòng, Vì sao không ai nói cho nàng biết yêu là thống khổ như vậy? Y không thương nàng, nàng cũng muốn buông tha cho, tuy nhiên lại không làm được. Lần đầu tiên y cùng tiểu muội đến Hổ giới, nàng liền thích y, nàng ngốc, bởi vì nàng yêu người không yêu nàng; y cũng ngốc, thà rằng yêu một người không yêu mình cũng không chịu đón nhận tình yêu của nàng. . . . . .

"Khởi bẩm Tam công chúa, Hoàng thượng thỉnh người đến Hổ Ngọc điện một chuyến." Ngoài cửa truyền đến thanh âm của hạ nhân.

Minh Ngọc Dao lập tức ngừng tiếng khóc, lau đi nước mắt, hướng tới hạ nhân ngoài cửa  nói:

"Bản công chúa lập tức đi liền."

"Dạ, nô tài cáo lui." Hạ nhân khom khom gối, sau đó xoay người rời đi.

"Không biết phụ vương tìm ta làm gì?" Minh Ngọc Dao lẩm bẩm nói, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Sau đó đi đến bàn trang điểm, nhìn vào bộ dáng rõ ràng đã khóc của mình trong gương đồng chau chau mày. Duỗi tay mở hộp trang điểm, lấy bột phấn trang điểm lại cho mình, đợi sau khi không còn nhìn thấy sưng đỏ cùng nước mắt, nàng hướng tới gương đồng nhếch mép nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, sau đó thoăn thoắt hướng Hổ Ngọc điện đi đến.

Đồng dạng, ở Tinh các, tiểu công chúa Minh Ngọc Oánh cũng nhận được tin tức triệu kiến của Hoàng đế.

"Ngươi trước lui xuống đi, ta thay trang phục xong liền đi gặp phụ vương."

Minh Ngọc Oánh hướng tới hạ nhân khoát tay áo, nàng có một khuôn mặt xinh xắn lanh lợi ngọt ngào như quả táo đỏ, dưới cặp mày liễu hẹp dài được khảm một đôi mắt to như lam bảo thạch, rất ư sáng ngời động lòng người. Mũi ngọc tròn trịa xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn như anh đào luôn nhếch khẽ, khóe miệng mang theo nụ cười khả ái, làm cho người ta cảm thấy nàng rất hoạt bát thân thiết.

"Dạ, công chúa. Nô tài cáo lui."

Hạ nhân mặc hắc sam sau khi hướng tới Minh Ngọc Oánh hành lễ, liền rời đi.

"Tiểu Thanh, ngươi nói phụ vương triệu ta có chuyện gì?" Đợi sau khi thái giám rời đi, thần tình trên mặt Minh Ngọc Oánh cũng xụ xuống. Không biết vì sao mấy ngày nay đều không nhìn thấy Huyền Minh ca ca, y không ở đây, cũng không có người chịu mang nàng chuồn ra khỏi Hổ giới đi chơi, rất không thú vị nha.

"Công chúa, nô tỳ cũng không rõ, người đi chẳng phải sẽ biết sao." Tiểu Thanh một bên đáp lời nàng, còn một bên tay chân linh hoạt giúp nàng đổi ngoại y, chải đầu búi tóc.

"Được rồi đó, công chúa."

Minh Ngọc Oánh nhìn vào gương đồng, khẽ gật đầu, nhịn không được tán dương:

"Tiểu Thanh quả nhiên khéo tay, thật xinh đẹp."

Tiểu Thanh mấp máy môi, hướng tới Minh Ngọc Oánh cười:

"Là do công chúa vốn đã xinh đẹp."

Minh Ngọc Oánh cười lắc đầu, sau đó đứng lên, bước ra ngoài.

"Đi thôi."

Không có nhận xét nào: