Linh
Lung đã trở về. Mà đi cùng nàng, còn có Đỗ Mẫn Hành thoi thóp, cùng hai đệ tử
Đoan Bình Đoan Chính của Thiếu Dương phái.
Mọi
người đều tụ tập ở chính sảnh, thần tình trên mặt mỗi người đều thập phần ngưng
trọng. Đoan Chính đứng ở giữa sảnh, đang tự thuật chuyện đã xảy ra trên đường
đến đây.
"Sư
nương thấy sư phụ đi Phù Ngọc đảo đã lâu không về, lại nghe được một chút sự
tình trên Phù Ngọc đảo, cho nên phái hai đệ tử chúng con đến đây tương trợ. Ở
núi Cao thị tình cờ gặp Mẫn Hành cùng Linh Lung sư muội. Mẫn Hành không biết bị
kẻ nào đánh trọng thương, Linh Lung sư muội cũng. . . . . . có cái gì đó không
đúng. Hai người chúng con ở núi Cao thị lùng tìm một phen, không thấy có kẻ
khác, không dám trễ nãi hành trình, cho nên liền vội vàng đến đây."
Chử
Lỗi cau mày, nửa ngồi ở trước mặt một hồng y thiếu nữ. Nàng mặt không biểu
tình, động cũng không động, quả thực như khúc gỗ, chính là Linh Lung mất tích
đã lâu! Toàn Cơ cầm lấy tay nàng ra sức gọi nàng, nàng lại một chút phản ứng
cũng không có, trừ bỏ thỉnh thoảng nháy mắt mấy cái, nàng cơ hồ giống như làm
bằng đá tảng.
"Phụ
thân. . . . . . Linh Lung tỷ ấy?" Toàn Cơ thấy Chử Lỗi thay nàng bắt mạch
xong, không khỏi vội vàng mở miệng hỏi.
Chử
Lỗi im lặng không nói gì, giơ tay quơ quơ trước mắt Linh Lung, thấp giọng nói:
"Linh Lung, nghe thấy tiếng của phụ thân không?"
Nàng
vẫn là bất động, khuôn mặt cứng nhắc.
Toàn
Cơ nhịn không được muốn khóc, gắt gao cầm lấy tay nàng, không biết như thế nào
mới tốt. Chử Lỗi thở dài một tiếng, lắc lắc đầu. Một bên Dung cốc chủ tiến tới
nhìn nhìn Linh Lung, ở trên đầu nàng sờ soạng hai cái, hơi kinh hãi: "Thủ
đoạn thật là lợi hại!"
Chử
Lỗi vội la lên: "Cốc chủ biết chuyện gì xảy ra sao?"
Dung
cốc chủ gật đầu, đang muốn giải thích, bỗng nhiên ngoài cửa chạy ào vào ba
người, chính là bọn Vũ Tư Phượng. Chung Mẫn Ngôn cùng Nhược Ngọc vừa mới thay
ra y phục đệ tử Phù Ngọc đảo, tùy tiện rửa mặt tẩy vết máu đi, không kịp chỉnh
sửa dung mạo liền đã tới.
Chung
Mẫn Ngôn liếc mắt một cái liền trông thấy Linh Lung mặc hồng y ngồi ở trên ghế.
Trong lòng không khỏi run lên, vội vàng chạy tới.
"Linh
Lung! Muội mấy ngày nay chạy đi đâu?" Hắn liền hỏi vài tiếng, nàng lại một
chút phản ứng cũng không có, ngay cả lông mi cũng không động một cái.
Hắn
kinh ngạc không hiểu, nhìn về phía Toàn Cơ, nàng nhịn hơn nữa ngày, rốt cuộc
nhịn không được khóc nấc, lẩm bẩm nói: "Linh Lung tỷ ấy. . . . . . Tỷ ấy
không biết sao lại thế này. . . . . . Vừa bất động vừa không nói lời nào. . . .
. ."
Chung
Mẫn Ngôn lúc này cả kinh không nhỏ, chỉ có thể giơ tay ở trước mặt Linh Lung
không ngừng vung vẩy, vội la lên: "Linh Lung! Muội đừng dọa người! Đây là
sao vậy? !"
Chử
Lỗi trầm giọng nói: "Mẫn Ngôn đừng nói nữa! Nghe Dung cốc chủ nói
đi!"
Hắn
đột nhiên câm miệng, tuyệt vọng nhìn về phía lão nhân sáu mươi kia, bỗng nhiên
nhớ tới thảm trạng của Âu Dương đại ca ở trong địa lao, trong lòng đối với ông
không tự chủ được nổi lên một chút sợ hãi cùng kiêng dè.
Dung
cốc chủ tất nhiên là không có để ý tiểu đệ tử này có dị trạng gì, nói tiếp:
"Đây
gọi là Nhiếp Hồn Thuật, là một loại pháp thuật cực cao thâm. Thông thường là do
vu cổ chi sĩ sử dụng để nguyền rủa hoặc là ám sát. Các ngươi nên biết, người có
ba hồn bảy phách, mới có thể nói có thể cười, có thất tình lục dục. Nhưng nếu
đem hai hồn sáu phách ở bên trong đều rút đi, chỉ để lại một hồn một phách,
người là sẽ không chết, nhưng không thể nói chuyện, không có cảm giác. Cũng
cùng người chết không kém nhau bao nhiêu."
Mọi
người nghe nói đều là hoảng sợ. Chung Mẫn Ngôn vội la lên: "Vậy. . . . . .
Có thể có biện pháp giải cứu không? !"
Dung
cốc chủ trầm ngâm nói: "Biện pháp thật ra là có, nhưng không tìm được
người biết vu thuật cao thâm như thế. Chỉ cần thu hồi hai hồn sáu phách của đứa
nhỏ này, dùng đồng dạng biện pháp thả lại trong thân thể, dĩ nhiên là có thể
khôi phục. . . . . . Tuy rằng không biết là ai gây ra như vậy, lại vì mục đích
gì, nhưng người biết loại pháp thuật này đã ít lại càng thêm ít, kẻ thi pháp tự
nhiên sẽ không giải cứu nàng ấy, cho nên. . . . . ."
Lần
này ngay cả Chử Lỗi cũng có chút nhịn không được, hơi hơi lung lay, một bên Vũ
Tư Phượng vội vàng đỡ lấy ông. Chung Mẫn Ngôn mắt ngơ ngẩn nhìn Linh Lung. Nàng
hoàn toàn không thay đổi, tròng mắt đen láy, cánh môi đỏ thắm, thế nhưng, không
có một chút sinh khí. Ánh mắt kia cũng không hung dữ trừng hắn nữa, cánh môi mỹ
lệ kia cũng không thốt ra lời nói khiến tâm tình hắn thần kì dao động nữa.
Hắn
không thể thừa nhận biến cố liên tiếp này, đầu tiên là Âu Dương đại ca, tiếp
theo là Linh Lung. Hắn hiện tại chỉ muốn cao giọng rống to, bôn chạy thục mạng,
bôn chạy, sau đó chôn mình thật sâu vào trong lòng đất, vĩnh viễn cũng không
cần ra ngoài nữa, như vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không thống khổ.
"Ta
đi tìm!" Một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai hắn, mọi người vội vàng
quay đầu, chỉ thấy Toàn Cơ yên lặng đứng ở nơi đó, thấp giọng nói: "Ta đi
tìm về hai hồn sáu phách của Linh Lung! Ta đi tìm người cứu tỷ ấy trở về! Ta
nhất định sẽ cứu tỷ ấy trở về !"
Mọi
người ngàn vạn lần không thể tưởng được thiếu nữ bình thường lười biếng, nhìn
qua còn có chút ngốc ngếch này lại có dũng khí lớn như vậy. Chử Lỗi có chút
động dung, cuối cùng lại lắc lắc đầu, "Toàn Cơ, đây không phải trò đùa.
Thiên hạ to lớn, con đi nơi nào tìm?"
Toàn
Cơ cắn cắn môi, nghiêm túc nói: "Chỉ cần chậm rãi tìm, nhất định có thể
tìm được! Bất luận bao nhiêu năm, con nhất định phải cứu Linh Lung trở về
!"
Vũ
Tư Phượng gật gật đầu, "Huynh cũng đi cùng."
Toàn
Cơ cảm kích nhìn hắn, hắn đáp trả nàng một nụ cười thản nhiên. Chỉ là nụ cười
như vậy, lại khiến nàng cảm thấy, vô luận là khó khăn gì, có Vũ Tư Phượng ở bên
cạnh, liền nhất định có thể vượt qua. Hắn quả thực chính là thần tiên nàng
nương tựa vào.
Chung
Mẫn Ngôn môi hơi động một chút, đứng lên nói: "Ta cũng đi. Bất luận bao
nhiêu năm, cho dù chết, cũng phải tìm được."
Chử
Lỗi đang muốn nói chuyện, lại nghe bên cạnh truyền đến một trận rên rỉ, có
người lẩm bẩm nói: "Sư huynh. . . . . . Nơi này là. . . . . . ?"
Chính
là mới vừa rồi vẫn trọng thương hôn mê Đỗ Mẫn Hành, y đã tỉnh lại. Chử Lỗi vội
vàng ngồi xổm người xuống, thấp giọng nói:
"Mẫn
Hành, là ta. Không nên cử động, vết thương của con vừa mới được băng bó
kỹ."
Lúc
Đỗ Mẫn Hành được Đoan Bình Đoan Chính mang về đến, cơ hồ là người huyết nhân,
toàn thân có vô số vết thương, đều là vừa nhỏ vừa mỏng, như là bị vũ khí mảnh
mai nào đó gây thương tích.
Y
trừng mắt nhìn, rốt cuộc có chút hoàn hồn, bỗng nhiên một phát bắt được tay Chử
Lỗi, vội la lên: "Sư phụ! Núi Cao thị. . . . . . Đám yêu ma kia. . . . . .
bắt đi Mẫn Giác. . . . . . Linh Lung sư muội nàng đã mất hồn!"
Chử
Lỗi trong lòng rùng mình, trầm giọng nói: "Đừng vội, từ từ nói!"
Đỗ
Mẫn Hành há mồm thở dốc, theo sát sau kịch liệt ho khan, Toàn Cơ vội vàng đem nước
trà bưng đến bên miệng y, đút y uống hai hớp. Chỉ cảm thấy ánh mắt y ấm áp,
bình tĩnh nhìn mình, bên trong hình như có thứ tình cảm gì đó đang bện vào
nhau. Nàng mặc dù có chút ngây thơ, nhưng cũng nhịn không được cổ tay run lên,
nước trà hắt hơn phân nửa lên ngực y.
Khó
khăn thuận khí xong, y mới nói nhỏ: "Sư phụ phái con cùng Mẫn Giác quay về
Thiếu Dương phái, lúc chúng con đi ngang qua núi Cao thị, vốn định tìm xung
quanh xem có Linh Lung sư muội hay không, ai ngờ. . . . . . Gặp phải hỏa yêu ma
kia, rất lợi hại. Đệ tử đấu với bọn chúng, suýt nữa chết. Sau đó Linh Lung sư
muội. . . . . . Không biết từ chỗ nào chạy đến, muội ấy tựa hồ quen biết yêu ma
cầm đầu kia, lớn tiếng trách cứ hắn một phen, bảo hắn thả con cùng Mẫn Giác. Ai
ngờ. . . . . . Kẻ nọ chỉ cười lạnh, nói một câu: đến lúc rồi. Sau đó không biết
dùng pháp thuật gì đối với Linh Lung sư muội, muội ấy nhất thời trở nên. . . .
. . Giống như một khúc gỗ. Kẻ nọ bắt đi Mẫn Giác, lại trọng thương đệ tử, để
cho con tiện thể nhắn với sư phụ. Nói. . . . . . ân oán ngày xưa chỉ xoá bỏ
toàn bộ khi hắn san bằng Thiếu Dương phái sớm hay muộn. . . . . . hủy đi Định
hải thiết tác. . . . . ."
Mọi
người nghe nói một phen khúc chiết này, đều có chút ù ù cạc cạc. Kẻ nọ nói ân
oán ngày xưa, chẳng lẽ là cừu địch của Chử Lỗi? Nhưng Chử Lỗi thân là chưởng
môn Thiếu Dương phái, trời sinh tính nghiêm cẩn. Xử sự luôn công chính quang
minh, rất ít kết thù kết oán với người ta, rốt cuộc là kẻ nào dùng thủ đoạn tàn
nhẫn như thế đối phó Thiếu Dương phái? Vô luận như thế nào, đối phương và đám
yêu ma mưu đồ phá hỏng Định hải thiết tác kia là một nhóm, đã biết địch quân là
ai, muốn cứu Linh Lung cùng Trần Mẫn Giác, liền dễ dàng hơn.
Toàn
Cơ đột nhiên nhìn về phía Dung cốc chủ, thản nhiên nói: "Cốc chủ, ông lần
trước nói với con Yêu kia, nơi ở của bọn chúng là ở Bất Chu Sơn, đúng
không?"
Dung
cốc chủ đột nhiên ngẩn ra. Ngày đó ông nói, gần như là thì thầm, trừ bỏ con yêu
nọ vốn không nên có bất luận kẻ nào nghe thấy. Phó cung chủ kia có lẽ có biện
pháp gì đó rất đặc biệt mới có thể nghe lén được, thế thì thôi, trước mắt con
nha đầu này cư nhiên cũng đã nghe thấy, không thể không khiến ông giật mình.
Nàng
lời này vừa ra, Chử Lỗi cũng nhịn không được nhìn về phía ông ta, thực hiển
nhiên ông cũng là lần đầu tiên biết sào huyệt của bầy yêu là ở Bất Chu Sơn.
"Ngươi.
. . . . ." Ông thế nhưng không có lời nào để nói.
Toàn
Cơ hỏi: "Có phải thật vậy hay không?"
Dung
cốc chủ nhìn chằm chằm nàng thật lâu sau, mới chậm rãi gật đầu, "Không
sai. . . . . . Ta cũng nghe nói. Về phần sự thật như thế nào, vậy chỉ có đi mới
biết được."
Toàn
Cơ nói : "Ta chính là muốn đi Bất Chu Sơn, mang nhị sư huynh cùng hồn
phách Linh Lung về !"
Bọn
Chung Mẫn Ngôn đều hưởng ứng, ai nấy xắn tay áo lên, hận không thể lập tức liền
bay đến Bất Chu Sơn quậy nát sào huyệt yêu ma.
Chử
Lỗi cau mày nói: "Hồ nháo! Bằng bản lãnh mấy người các ngươi, làm sao có
thể đấu thắng yêu ma? Đừng quên Đông Phương đảo chủ đều trọng thương ở dưới
kiếm yêu ma! Mấy đứa nhỏ các ngươi đi cũng là công toi chịu chết!"
Ông
nói được tự nhiên cũng có đạo lý, vừa nghĩ tới Đông Phương đảo chủ vẫn còn
trọng thương nằm trên giường không thể nhúc nhích, vẻ hào hùng lúc trước giống
như không biết chạy đi đâu rồi. Đi cũng là chịu chết, nhưng mà không đi, Linh
Lung cùng Trần Mẫn Giác sẽ thế nào?
Chử
Lỗi lại nói: "Việc này suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau, không thể lỗ mãng!
Trước mắt thủ trụ Thiếu Dương phái, không để yêu ma càn rỡ phá hỏng đại sự. Bất
Chu Sơn kia, ai cũng không được đi!"
Toàn
Cơ bình tĩnh nhìn ông, nói nhỏ: "Ở trong lòng phụ thân, nữ nhi cùng mạng
của đệ tử, ấy vậy mà so ra kém hơn thể diện Thiểu Dương.”
Chử
Lỗi nhất thời giận dữ, giơ tay muốn cho nàng một bạt tai, thế nhưng nhìn thấy
ánh mắt nàng không chút nào sợ sệt, sáng rực, bàn tay kia lại vô luận như thế
nào cũng vung không nổi nữa. Ông chậm rãi thả tay xuống, trầm giọng nói:
"Không
phải thể diện! Mà là chuyện sinh tử tồn vong! Ngươi muốn Thiếu Dương phái cũng
biến thành cái dạng như Hiên Viên phái, bị diệt môn? Tính mạng mấy trăm người,
so sánh với tính mạng hai người, cái nào nhẹ cái nào nặng? Ngươi nghĩ không rõ
sao?"
Toàn
Cơ thấp giọng nói: "Con là không hiểu. Chuyện Định hải thiết tác các người
biết rõ, nhưng không hề nói. Sự tình đã xảy ra, lại cố che che giấu giấu, trút
giận lên người khác. . . . . . Con là không biết thứ yêu ma bị giam giữ kia có
bao nhiêu lợi hại, lại càng không hiểu được chúng ta tại sao phải tử thủ Định
hải thiết tác không tha. Nhưng con biết, mục đích của bọn chúng chính là phá
hỏng Thiết Tác, không phải diệt môn."
Chử
Lỗi không thể nhịn được nữa, xanh mặt, một chưởng đánh về phía giá nến gỗ lim
bên cạnh, giá nến kia lập tức vỡ thành từng mảnh vụn, lả tả rơi trên đất.
"Chuyện
ngươi không hiểu còn rất nhiều!" Ông lạnh lùng nói, "Ngươi không hiểu
yêu ma kia nếu như được phóng xuất, sinh linh đồ thán sẽ chết bao nhiêu người!
Lại càng không hiểu ngũ đại phái đồng khí liên chi, rốt cuộc là thủ hộ cái gì!
Ngươi cái gì cũng không hiểu, lại ở đây tranh luận với ta, Toàn Cơ! Ngươi khiến
ta quá thất vọng rồi!"
Dứt
lời, trong tràng một mảnh tĩnh mịch. Tất cả mọi người nhìn Toàn Cơ, mong nàng
chịu thua, nói hai câu mềm lòng, hóa giải tràng khó xử này. Ai ngờ nàng chỉ là
cười nhẹ, nói nhỏ:
"Yêu
ma nếu là giết người, lại giết nó là được rồi. Nó không làm chuyện xấu, vì sao
muốn giết? Con không muốn dùng hai mạng Linh Lung cùng nhị sư huynh, đi đổi lấy
những thứ không xác định. Tóm lại, con nhất định phải cứu bọn họ."
"Ngươi.
. . . . ." Chử Lỗi hận không thể đá nàng đi, vĩnh viễn cũng đừng gặp lại
nữa.
Dung
cốc chủ vội vàng tiến tới hoà giải, "Được rồi, Chử lão đệ bớt giận, tiểu
nha đầu ngươi cũng bớt tranh cãi đi! Sự thể trọng đại, không phải là lúc tiểu
hài tử các ngươi hồ nháo. Ngươi cũng được chứng kiến thủ đoạn của đám yêu ma
kia rồi đó, cũng không thể vì giận dỗi, liền không đếm xỉa đến toàn bộ Thiếu
Dương phái. Huống chi, các ngươi những đệ tử trẻ tuổi nhiệm vụ trước mặt không
phải chuyện này, mà là trâm hoa đại hội. Trước lúc đó, ai cũng đừng gây rối.
Đêm đã khuya rồi, đều nhanh về nghỉ ngơi đi. Để đại sư huynh các ngươi cũng hảo
hảo dưỡng thương."
Bản
thân Toàn Cơ cũng biết mình nói quá phận rồi, đi tới cửa, mới quay đầu nói nhỏ:
"Phụ thân, con không phải muốn vứt bỏ toàn bộ Thiếu Dương phái. Con là
muốn. . . . . . tất cả mọi người có thể giống như trước kia vậy, ở cùng một chỗ
vui vui vẻ vẻ. Cho nên. . . . . . chuyện Linh Lung con không buông bỏ, Thiếu
Dương phái, con cũng tuyệt đối không buông bỏ."
Chử
Lỗi sắc mặt xanh mét, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt, phất
phất tay, cái gì cũng không nói, suy sụp ngồi xuống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét