Ánh
nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.
Tam công chúa một thân gấm lụa vàng nhạt, tai đeo
khuyên. Thân ảnh uyển chuyển giữa những khóm hoa chậm rãi đi tới, ánh nắng nhỏ
vụn rơi trên người nàng, tăng thêm mấy phần lung linh động lòng người.
Bướm
bay lượn xung quanh nàng, cảnh tượng như vậy khiến người ta nhịn không được ngắm
nhìn mà si mà say, thế nhưng nàng lại giống như không cảm giác thấy, một đôi
lam đồng sáng ngời nhẹ nhuốm sầu, trút bỏ nóng nảy cùng quật cường ngày thường,
trái lại lại giống nữ tử nhược như liễu như nước, làm cho người ta nhịn không
được thương tiếc. . . . . .
"Hoàng
tỷ."
Một
giọng nói quen thuộc truyền đến, mang theo âm thanh êm tai như chuông bạc.
Minh
Ngọc Dao theo thanh âm nhìn lại, đã thấy tiểu muội Minh Ngọc Oánh thân mặc váy
lụa phấn hồng từ phương hướng cung điện của muội ấy đi tới, nàng hướng tới tiểu
muội khẽ gật đầu:
"Tiểu
muội."
Ánh
mắt nhưng lại tránh né nàng ấy, tiểu muội cũng không biết nàng dùng danh nghĩa
của muội ấy hẹn Huyền Minh, càng không biết nàng đả thương y. Nếu muội ấy biết
nhất định sẽ tự trách mình, cho dù muội ấy không thương Lãnh Huyền Minh nhưng cũng
xem y như ca ca thân thiết nhất mà ỷ lại.
"Hoàng
tỷ, tỷ cũng là nhận được chiếu kiến của phụ hoàng sao?"
Minh
Ngọc Oánh đầy sức sống chạy tới bên cạnh Minh Ngọc Dao, tỳ nữ Tiểu Thanh đi
theo bên cạnh. Trên khuôn mặt ngọt ngào liền lộ ra hai lúm đồng tiền xinh đẹp,
tựa hồ như ánh mặt trời phát ra trên người nàng, nhiệt tình mà tràn ngập tinh
thần phấn chấn bừng bừng, khiến người ta hâm mộ cũng khiến cho người ta đố kỵ.
"Đúng
vậy, muội cũng vậy sao?"
Minh
Ngọc Dao khẽ gật đầu, nhìn gương mặt cười vui vẻ của Minh Ngọc Oánh, trong lòng
thực phức tạp. Vì sao muội ấy luôn có thể cười đến vui vẻ như vậy, hồn nhiên như
vậy chứ? Tựa hồ như tất cả mọi người đều thích nàng, đều vây chung quanh nàng.
"Hoàng
tỷ, tỷ nói phụ hoàng tìm chúng ta có chuyện gì đây?" Minh Ngọc Oánh không
biết tâm sự phức tạp của Minh Ngọc Dao, khẽ nghiêng nghiêng đầu nhỏ, con ngươi
xanh thẳm nháy nháy, rất ư đáng yêu.
"Không
rõ lắm." Minh Ngọc Dao lắc lắc đầu, "Chúng ta đi vào sẽ biết."
"Đúng
vậy." Minh Ngọc Oánh gật gật đầu, tay khoác lên cánh tay nhỏ của Minh Ngọc
Dao. Quay đầu hướng nàng cười cười.
"Vậy
chúng ta vào đi."
"Ừm."
Cánh tay Minh Ngọc Dao cứng ngắc trong nháy mắt, sau đó khẽ gật đầu.
Hai
tỷ muội khoác tay nhau hướng bên trong Hổ Ngọc điện đi đến, Tiểu Thanh vẫn như
cũ không xa không gần đi ở phía sau.
Hổ
giới. Hổ Ngọc điện
Trên
bậc thềm cẩm thạch trắng cao cao, trên Hổ y ngọc thạch điêu khắc hoa văn hổ
miêu nằm nghiêng một nam tử vóc người cao lớn. Y một thân cẩm y vàng nhạt, cổ
tròn thêu kim tuyến, trước ngực là cúc áo hình dạng hổ, vạt áo cũng thêu mãnh
hổ kim sắc, một mái tóc vàng kim tựa như tảo biển, lam đồng hẹp dài rất ư lãnh lẫm,
y chính là Hoàng đế Hổ giới Minh Tử Hiên. Y là người tính cách hay thay đổi,
khi thì lạnh lùng, khi thì phóng túng nhiệt tình, duy chỉ có một thứ không thay
đổi, đó chính là lấy ích lợi làm đầu. Mà lần này sau khi nhận được hàm thông
gia của Xà giới, y liền cân nhắc như thế nào mới có thể từ đó mà đạt được lợi
ích lớn nhất . . . . . .
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, Tam công chúa, Tiểu công chúa đến."
Một
tiểu hạ nhân mặc thanh sam, cổ tròn tay áo hẹp đi đến, đứng ở dưới điện hướng
tới Minh Tử Hiên cúi đầu chắp tay cung kính bẩm báo.
Minh
Tử Hiên đình chỉ suy nghĩ, ngồi thẳng lại, hướng tới tiểu hạ nhân giơ giơ tay lên,
ống tay áo vàng nhạt vẽ ra một độ cong bán nguyệt. Bạc thần gợi cảm mà lạnh
lùng hé mở, giọng nói từ tính mà uy nghiêm:
"Để
các nàng tiến vào."
"Vâng."
tiểu thái giám nhẹ gật đầu, chậm rãi lui ra.
Một
lát sau, hai tỷ muội Minh Ngọc Dao, Minh Ngọc Oánh khoan thai tiến vào trước
điện, nhất tề hướng tới Minh Tử Hiên ưu nhã cúi chào, giọng nói du dương như
hoàng oanh hợp xướng :
"Minh
Dao——" Minh Ngọc Dao.
"Minh
Oánh ——" Minh Ngọc Oánh.
"Tham
kiến phụ hoàng."
"Đứng
lên đi." Minh Tử Hiên giơ giơ tay lên, phượng mâu hẹp dài đánh giá hai nữ
nhi của mình. Thời gian như thoi đưa, hai nữ nhi đều đã trổ mã mỹ lệ động lòng
người rồi, khó trách Xà giới lại đưa tới hàm thông gia.
"Ban
tọa cho các công chúa." Minh Tử Hiên hướng tới hạ nhân hầu hạ một bên khoát
tay áo.
Tiểu
hạ nhân lĩnh mệnh, vội vàng đưa lên tọa ỷ cho hai vị công chúa.
"Tạ
phụ hoàng."
Minh
Ngọc Dao, Minh Ngọc Oánh sau khi ngồi xuống, hai tỷ muội đầu tiên là nhìn nhau,
sau đó Minh Ngọc Dao nhìn về phía Minh Tử Hiên, mở miệng hỏi:
"Không
biết phụ hoàng triệu chúng con đến là vì chuyện gì?"
"Đúng
vậy nha, phụ hoàng, Oánh nhi quả thực tò mò nãy giờ rồi." Minh Ngọc Oánh hơi
chu cái miệng nhỏ nhắn, như một chú cá tức giận rất ư đáng yêu.
"Ha
ha ha. . . . . ."
Minh
Tử Hiên thấy thế phát ra tràng cười sang sảng, sau đó hướng tới hai tỷ muội giơ
giơ tấu chương cầm trên tay lên, cười nói.
"Là
hỉ sự, Hoàng thượng Xà giới phái sứ giả đưa tới hàm thông gia, muốn giữa hai
hai tỷ muội các con chọn một người cùng Thái tử Xà giới đám hỏi, kết thành Tần
Tấn chuyện tốt."
"Cái
gì?"
Minh
Ngọc Dao cùng Minh Ngọc Oánh đồng thời lên tiếng kinh hô, hai người nhìn nhau, nhưng
tâm tư lại là khác nhau. Minh Ngọc Oánh là đơn thuần lo lắng, nàng thích Huyền
Minh ca ca, nhưng chỉ xem y như huynh trưởng, nàng chân chính yêu là biểu ca,
trong đồng tử sáng ngời xẹt qua tia âu lo, nàng thực sợ sẽ bị chọn làm đối
tượng thông gia.
Minh
Ngọc Dao đồng dạng kinh ngạc, còn có khủng hoảng thật sâu. Có phải Lãnh Huyền
Minh không muốn khổ đợi Oánh nhi nữa không, cho nên muốn thông qua đám hỏi khiến
cho bọn họ ở cùng một chỗ? Hay là mục tiêu của y là mình, bởi vì mình đả thương
y, cho nên y mới muốn đem mình đến bên cạnh để y hảo hảo trả thù mình. . . . .
.
Trong
lòng của nàng phức tạp cực kỳ, con ngươi xanh thẳm đồng dạng cũng là cực kỳ sầu
lo cùng vô thố, hai tỷ muội đều không có một chút cảm giác vui mừng.
"Các
con sao lại đều không vui vẻ thế này?"
Minh
Tử Hiên nhìn hai nữ nhi đều là một biểu tình lo âu, nhíu nhíu mày kiếm, rất ư
nghi hoặc.
"Oánh
nhi, Xà thái tử kia không phải rất quen thuộc, rất thân thiết với con sao? Như
thế nào con ngược lại như là không muốn cùng y ở cùng một chỗ?"
Minh
Tử Hiên nhìn Minh Ngọc Oánh hỏi, y cũng không quên mấy ngày trước đây Lãnh
Huyền Minh này còn theo Minh Ngọc Oánh đến Hổ giới làm khách, như thế nào lúc
này vẻ mặt của nàng trái lại lại giống như gặp phải chuyện tình tối không tình
nguyện.
Lời
nói của Minh Tử Hiên giống như một đạo sấm sét nổ vang, khiến Minh Ngọc Dao,
Minh Ngọc Oánh đều hoảng thần.
"Phụ
vương, nhi thần chỉ xem Xà thái tử như huynh trưởng, tịnh không có tình cảm khác."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét