6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 209

Chương 209: Mỹ nam kế

"Sói yêu dê?" Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần đưa mắt nhìn nhau, thật đúng là không thể tin được mà.

Lãnh Loan Loan cũng cười lắc lắc đầu, biết bọn họ muốn dễ dàng tiếp nhận chuyện như vậy cũng là không dễ dàng.

"Được rồi, đề tài này dừng ở đây." Lãnh Loan Loan hất hất tóc, mâu quang đảo qua mấy người.

"Kế tiếp chính là lúc nên khảo nghiệm hai vị công chúa." Đôi mắt sáng ngời, đen như bảo thạch híp lại, có lẽ kế tiếp thời gian ở Hổ quốc sẽ chơi rất vui.

"Cửu nhi, nàng muốn làm thế nào?"

Dạ Thần nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, trong lòng biết nàng nhất định là lại muốn trêu chọc người, mà lần này đối tượng xui xẻo chính là hai tỷ muội Minh Ngọc Dao cùng Minh Ngọc Oánh. Ai bảo Minh Ngọc Dao đả thương hoàng huynh chứ, Cửu nhi lại là người tương đối bao che khuyết điểm, chỉ cần được nàng coi là người một nhà  đều ở dưới sự bảo hộ của nàng, huống chi bị đả thương lại là huynh trưởng ruột thịt của nàng. . . . . .

"Vẫn là Thần hiểu ta." Lãnh Loan Loan dựa vào Dạ Thần, đầu gối lên ngực hắn, sau đó ánh mắt đảo qua Long Tiếu, Kiếm Ngâm, Trữ Phong Ly ba nam tử, phấn môi nhếch lên đột nhiên thoáng hiện ý cười tà tà:

"Thần, chàng nói ta như thế nào trước kia không phát hiện bọn người Tiếu kỳ thật bộ dạng rất tuấn tú nha, tuy rằng so với chàng là kém một chút."

Trong lòng Dạ Thần biết nàng nhất định là đem chủ ý đánh tới trên người bọn người Long Tiếu rồi, chỉ sủng nịch nhìn Lãnh Loan Loan.

Đám người Trữ Phong Ly đã có dự cảm bất hảo, cảnh giác nhìn nàng.

"Chàng nói để cho bọn họ đi dò xét hai vị công chúa thì thế nào?" Nhìn thấy đám người Long Tiếu bộ dáng cảnh giới, Lãnh Loan Loan ngược lại cười càng vui vẻ hơn. Nàng lúc này cực giống một tiểu nữ oa gây ác, trên vầng trán đều là ý cười tinh nghịch.

"Nương nương, người sẽ không phải là muốn dùng mỹ nam kế chứ?"

Trữ Phong Ly bị Lãnh Loan Loan cười đến lông tơ toàn thân dựng đứng, nhịn không được thất thanh kinh hô.

"Thông minh." Lãnh Loan Loan búng tay, "Chính là mỹ nam kế." Kỳ thật Minh Ngọc Oánh là có thể trực tiếp loại bỏ, nàng ta trong lòng đã có chốn, mà mình đương nhiên sẽ không tìm một nữ nhân trong lòng chứa nam nhân khác cấp cho hoàng huynh. Hiện tại mục tiêu chính là Minh Ngọc Dao, lúc trước nàng ta đả thương hoàng huynh, có khả năng tính cách bản thân khá ngạo mạn, cho rằng nàng ta nhìn trúng người nào liền phải là của nàng. Nói như vậy, nàng ta tự nhiên cũng không có tư cách. Nhưng ngược lại, cũng có khả năng nàng ta là thật sự thích hoàng huynh, vì muốn biết rõ ràng, dùng mỹ nam kế đùa một chút đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây cũng quá ép buộc người đi.

Ánh mắt Lãnh Loan Loan quét về phía ba người bọn họ, Trữ Phong Ly không có pháp lực, nếu như bị Ngọc Dao biết ra thân phận người của y, chỉ sợ là gặp nguy hiểm; mà Kiếm Ngâm tuy rằng tuấn mỹ nhưng lại quá mức lạnh lùng, một cái đại khối băng như thế nào câu dẫn người được. Cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Long Tiếu, ánh mắt vụt sáng ngời, tuấn mỹ tà tứ, còn có ai thích hợp hơn so với y thi triển mỹ nam kế?

"Tiếu, nhiệm vụ gian khổ này liền giao cho ngươi đi hoàn thành đi."

Long Tiếu bất đắc dĩ khẽ gật đầu, y có thể nói không sao?

Hôm sau, mặt trời từ hướng Đông bò lên đỉnh núi, đỏ au nhuộm hồng cả một khoảng không, thật là mỹ lệ tuyệt luân. Gió sớm lành lạnh, xen lẫn mùi hương tươi mát của cây cỏ.

Minh Ngọc Dao một thân váy lụa xanh biếc, đứng ở bên đình hoàng cung, hoa tươi nở rộ bốn phía bao bọc lấy nàng, mép váy theo gió lay động, một mái đen nhánh sáng mềm cũng theo gió nhẹ phe phẩy, xa xa nhìn lại, bóng lưng kia tựa hồ lộ ra một loại sầu bi, khiến người thương tiếc.

"Trong lòng có tâm sự, hỏi hoa, có biết hay không? Ngọc Dao công chúa, buổi sáng tốt lành." Một giọng nói thình lình xuất hiện đánh thức suy tư trôi xa của Minh Ngọc Dao, xoay người vừa nhìn đã thấy người đến chính là nam tử mắt xanh đi theo Cửu công chúa Xà giới. Lúc này, y một thân bạch y thắng tuyết theo gió nhẹ bay, tóc dày đen nhánh được ngọc quan buộc cao, khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, con ngươi hẹp dài mà thâm thúy  đang nhìn nàng, bạc thần khêu gợi hơi giương lên, khóe miệng hé ra một nụ cười tà tứ câu dẫn lòng người. Một nam nhân thật rất tuấn mỹ phi phàm, cùng Lãnh Huyền Minh bất phân cao thấp.

"Công tử là?" Minh Ngọc Dao trong lòng vì câu nói mới vừa rồi của y mà xúc động, ‘trong lòng có tâm sự, hỏi hoa, có biết hay không?’ y biết tâm tình giờ phút này của mình sao?

"Hiện tại là Long Tiếu, một trong những thị vệ bên cạnh Cửu công chúa." Long Tiếu hướng tới Minh Ngọc Dao hữu lễ chắp tay, tác phong nhẹ nhàng, trong tròng mắt hẹp dài dường như lơ đãng  lộ ra quang mang câu dẫn người.

"Thì ra là Long thị vệ." Minh Ngọc Dao cũng hướng tới y khẽ gật đầu, sau đó khó hiểu hỏi. "Long thị vệ vì sao không đi theo bên cạnh công chúa chứ?" Nhìn nhìn phía sau y cũng là không có một bóng người, y tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

"Tại hạ có thói quen sáng sớm đi tản bộ hít thở không khí trong lành một chút, việc này sẽ khiến ta cả ngày đều năng lực sung mãn. Nếu quấy rầy công chúa, vẫn mong công chúa thứ lỗi."

Long Tiếu trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình áy náy, y rất hiểu như thế nào hợp thời biểu hiện mình.

"Không có, Long thị vệ cũng không có quấy rầy đến Bổn cung." Minh Ngọc Dao lắc lắc đầu.

"Mới vừa rồi tại hạ thấy công chúa bộ dáng như rất bi thương, không biết công chúa là có tâm sự gì?" Long Tiếu giống như lơ đãng hỏi, quả nhiên nhìn thấy Minh Ngọc Dao thần sắc ảm đạm xuống.

Minh Ngọc Dao khẽ cắn cắn răng, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Long Tiếu, khẽ khàng hỏi:

"Thái tử có khỏe không?"

"Thái tử?" Long Tiếu nhíu mày, sau đó ngữ khí cũng trầm thấp xuống. "Không tốt lắm, mấy ngày trước không biết bị ai gây thương tích, thiếu chút nữa muốn mạng của điện hạ rồi. Hiện tại mặc dù đã không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng lại vẫn nằm trên giường bệnh như cũ. . . . . ."

Lời nói của Long Tiếu khiến trong lòng Minh Ngọc Dao chợt một trận kéo xé, quả nhiên nàng đả thương y nặng như thế.

"Ngọc Dao công chúa, người đây là?"

Long Tiếu thấy trong cặp mắt xanh thẳm giống mình kia của Minh Ngọc Dao toát ra hối hận cùng tự trách, biết nàng là thật sự lo lắng cho Thái tử, nhưng y lại ra vẻ khó hiểu hỏi.

"Không, không có việc gì, Bổn cung còn có việc, xin đi trước, tạm biệt Long thị vệ."

Minh Ngọc Dao thất hồn lạc phách rời đi, thân ảnh kia càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Chủ tử, hiện tại người hiểu rõ Ngọc Dao công chúa này thật sự đối với Thái tử có cảm tình rồi chứ?"

Đợi Minh Ngọc Dao đi rồi, Long Tiếu hướng về phía khoảng không ở một bên nói.

"Hiện tại đã xác định."

Một làn khói trắng toát ra, thân ảnh Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần xuất hiện ở trong đình. Mấy người dõi mắt ra xa nhìn bóng dáng mất hút dần của Minh Ngọc Dao, mang theo ý cười không thất vọng.

"Xem ra nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi."

Không có nhận xét nào: