Hai
người đem chuyện tư mật của Đông Phương Thanh Kỳ nhỏ giọng tự thuật qua một
lần, nghe được Đỗ Mẫn Hành sững sờ một lúc, Trần Mẫn Giác hết lần này đến lần
khác nhíu mày sờ râu, Chử Lỗi trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói: "Việc
này tiểu bối các con không tiện nhúng tay, lời nói hôm nay chỉ coi như không
nghe thấy. Toàn Cơ, Tư Phượng, các con cũng như vậy."
Toàn
Cơ thở dài một hơi, "Những đệ tử bị đuổi kia làm sao bây giờ?"
Chử
Lỗi nói : "Việc này ta sẽ ra mặt, các con chớ xen vào nữa." Dứt lời
lại nói: "Thời gian cũng không còn sớm, trước đi thông báo đi. Trâm hoa
đại hội đến cùng vẫn là đại sự hàng đầu, không thể chậm trễ."
Toàn
Cơ vội vàng tiếp một câu: "Vậy chuyện Định hải thiết tác thì sao?"
Chử
Lỗi khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Việc này không phải năng lực phàm nhân
của chúng ta có khả năng ngăn cản, miễn cưỡng nhúng tay đó là đòi mạng. Tạm
thời lạnh được thì cứ lạnh đi, lấy tịnh chế động mới là thượng sách."
Như
thế nào phụ thân cũng nói lấy tịnh chế động, những người lớn hình như cũng
không quá nguyện ý thảo luận chuyện Định hải thiết tác nha. Hay là vẫn là chưa
tin?
Vũ
Tư Phượng thấy nàng như có suy nghĩ gì, liền lặng lẽ vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng
nói: "Chờ bọn Mẫn Ngôn đến đây, chúng ta tự mình đi thăm dò."
Nàng
cười sáng lạn, quả nhiên vẫn là Tư Phượng tốt nhất.
Chử
Lỗi lần này cùng bạn bè cũ gặp lại, tự nhiên lại là một hồi náo nhiệt. Đông
Phương Thanh Kỳ thấy trên eo Toàn Cơ giắt theo tân bảo kiếm trạm lam, không
khỏi cười nói: "Lúc trước còn nói Chử lão đệ bất công, tiểu Toàn Cơ ngay
cả vũ khí thích hợp cũng không có, thì ra huynh vừa ra tay chính là Băng Ngọc.
Hai thanh kiếm này đều đã có chủ nhân, Dung cốc chủ cũng sẽ cao hứng đi."
Chử
Lỗi ở trước mặt ông cho tới bây giờ đều là chuyện trò vui vẻ, lập tức liền cũng
cười: "Hổ thẹn. Hai hài tử công lực còn thấp, không thể phát huy công lực
thần khí, chỉ có thể chậm rãi tôi luyện."
Tuy
rằng Dung cốc chủ năm đó tặng kiếm là mượn danh nghĩa Chử Lỗi sinh nữ. Bất quá
hài tử còn nhỏ, làm sao có thể múa đao động thương. Mấy năm trước vẫn luôn là
Hà Đan Bình dùng Đồng Tâm, bản thân ông dùng Băng Ngọc. Ai ngờ hai thanh kiếm
tuy rằng đều là xuất thân từ Điểm Tình cốc, tính chất cư nhiên bất đồng. Hà Đan
Bình ngoại gia kiếm pháp là nhất lưu, Đồng Tâm sử đến lại càng như hổ thêm
cánh, mà Băng Ngọc kia ở trên tay Chử Lỗi, lại không biết tính sao, có cái gì
đó không đúng.
Cái
gọi là không thích hợp chính là không hợp tay, thanh kiếm này sắc bén thì sắc
bén, nhưng không cách nào rót kiếm khí vào bên trong. Ông chỉ cần vừa vận công,
kiếm này tựa như một khối bọt biển, đem kiếm khí của ông toàn bộ coi như nước
hút vào, vô luận như thế nào cũng không phát ra được. Kiếm không thể phóng kiếm
khí, ngay cả là thần binh lợi khí cũng vô dụng.
Ông
lúc trước chỉ cho là sử dụng phương pháp không đúng, còn đặc biệt tìm Dung cốc
chủ lãnh giáo một phen. Sau lại được ông ấy chỉ điểm, mới biết địa khí của mình
cùng kiếm này không hợp. Nói cách khác, Đồng Tâm là lợi khí ai cũng đều có thể
sử được, mà Băng Ngọc lại là chọn chủ nhân. Khí nếu không hợp, ngay cả ngươi có
bản lãnh thiên đại, kiếm kia cũng chỉ có thể coi như trang trí.
Ông
rơi vào đường cùng, đành phải đem Băng Ngọc phong lại, chờ sau này có thể tìm
được chủ nhân thích hợp.
"Toàn
Cơ, con có thể không thể dùng kiếm này, còn phải xem nhân duyên xảo hợp
rồi." Chử Lỗi than nhỏ. Vừa rồi nhìn thấy ái nữ không có việc gì, tâm tình
ông kích động, nhưng lại đã quên nói rõ, lúc này mới nhớ tới dặn, "Con thử
vận công, xem có thể phóng xuất kiếm khí hay không."
Toàn
Cơ vừa có được kiếm yêu thích, nghe ông vừa nói như vậy, không khỏi có chút uể
oải, hoá ra cho nàng rồi vẫn còn chưa đại biểu thật sự là của nàng. Nàng đi đến
chính sảnh, rút Băng Ngọc ra, nắm trong tay, ngưng thần vận công, cổ tay đột
nhiên chuyển một cái, nhẹ nhàng linh hoạt trên không trung vạch nửa vòng cung
---- mục tiêu là mấy gốc thanh trúc đối diện chính sảnh.
Tất
cả mọi người đều trợn tròn tròng mắt, đợi sau một lúc lâu, không thanh âm,
không có kiếm quang, cái gì cũng không có, cây trúc đối diện yên lành đứng đó,
ngay cả mảnh lá cây cũng không rụng.
"Ách.
. . . . ." Toàn Cơ nhất thời thất vọng, chẳng lẽ nàng quả nhiên không thể
dùng Băng Ngọc?
Chử
Lỗi ở trong lòng thầm than, quả nhiên Toàn Cơ cũng không phải chủ nhân thích
hợp. Ông thấy nữ nhi vẻ mặt thất thố bộ dáng mờ mịt, có chút không đành lòng,
đi qua sờ sờ đầu nàng, hòa nhã nói: "Thôi, phụ thân lần tới lại chọn một
thanh kiếm tốt cho con đi."
Đông
Phương Thanh Kỳ cũng cười hoà giải: "Tiểu Toàn Cơ không cần khổ sở, trên
đời này bảo kiếm so với Băng Ngọc vẫn còn rất nhiều! Cuối cùng sẽ có thể tìm
được thanh thích hợp."
Toàn
Cơ đành phải gật gật đầu, vẫn có chút luyến tiếc, nhìn nhìn Băng Ngọc trong tay.
Nó đẹp như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên đối với một thanh kiếm vừa gặp đã
thích, ai ngờ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. . . . . . Nàng dùng thành ngữ
loạn thất bát tao, xoay người theo mọi người cùng quay về chính sảnh.
Chợt
nghe Trần Mẫn Giác kêu lên sợ hãi: "Đợi chút! Mau nhìn!"
Mọi
người quay đầu, đã thấy mấy gốc thanh trúc đối diện, chậm rãi từ ở giữa bị nứt
ra, bỗng nhiên đồng loạt rớt xuống, ngã trên đất. Chử Lỗi bước nhanh tới, đưa
tay sờ vào trên chỗ bị đứt ---- bóng loáng như mặt kính, hơn nữa. . . . . . lạnh
như băng, mang theo một cỗ hàn ý.
Ông
không thể tưởng tượng nổi quay đầu, nhìn đồng dạng không thể tưởng tượng nổi
Toàn Cơ, lẩm bẩm nói: "Toàn Cơ, con cư nhiên có thể làm chủ nhân Băng
Ngọc."
"A?
Ồ. . . . . . Ách. . . . . ." Toàn Cơ phát ra âm thanh vô ý thức, lại đem
Băng Ngọc đặt ở trước mắt nhìn nhìn lại. Nàng có thể sử dụng rồi, đây có thể
gọi là hảo kiếm tựu cai cật hồi đầu thảo (kiếm tốt đã quay đầu ăn cỏ) (*). . .
. . .
(*) Được xuất phát từ thành ngữ hảo mã bất
cật hồi đầu thảo: ngựa tốt không ăn cỏ ở phía sau.
Nàng
còn muốn dùng thành ngữ loạn thất bát tao, Chử Lỗi lại rõ ràng kích động hẳn lên,
cười nói: "Con thật sự có thể dùng! Vậy quá tốt rồi! Không nghĩ đến nương
con cùng ta đều không thể dùng Băng Ngọc, lại có thể ở trên tay con phóng xuất
kiếm khí!"
Nói
vậy nàng chân chính đã trở thành chủ nhân Băng Ngọc, sư huynh bên cạnh và Đông
Phương Thanh Kỳ cùng với các đệ tử Phù Ngọc đảo đều nhao nhao lại đây chúc
mừng. Toàn Cơ lại chỉ là ngây ngốc cười, si ngốc nhìn Băng Ngọc.
Cái
này, nhất kiếm nhất nhân, cũng có thể tính là thần tiên quyến lữ, khoái ý giang
hồ rồi. Nàng tiếp tục loạn dùng thành ngữ, hài lòng thoả dạ.
Tán
gẫu xong, bọn tiểu bối liền cáo lui, từng người theo đệ tử Phù Ngọc đảo dẫn
dắt, đi vào khách phòng đã bố trí ổn thỏa. Chử Lỗi cùng Đông Phương Thanh Kỳ
lưu lại định đoạt danh sách đệ tử dự thi trâm hoa đại hội, mỗi người đều đem đệ
tử tuổi tác thích hợp của môn phái nhà mình liệt kê ra, thương thảo sàng lọc.
Cuối
cùng hai phái đều định ra mười hai người, trên danh sách Thiếu Dương phái rõ
ràng có đại bộ phận người chữ lót Mẫn.
"Ồ,
Mẫn Ngôn cũng sẽ tham gia?" Đông Phương Thanh Kỳ nhìn Chử Lỗi đưa tới danh
sách, có chút kinh ngạc.
Chử
Lỗi gật đầu nói: "Nó nay cũng đã mười tám rồi, chính có thể thử một chút,
cùng các thế huynh đệ phái khác luận bàn một phen, mới biết được cân lượng của
mình."
"Nó
không phải xuống núi rèn luyện sao? Trước đó biết bản thân mình phải dự thi
không?"
Chử
Lỗi cười nói: "Không, ta không nói cho nó biết. Đứa nhỏ này bề ngoài nhìn
qua cợt nhả, kì thực tâm cao khí ngạo, sớm nói cho nó xuống núi rèn luyện này
nó sẽ khó lòng tập trung. Đệ tử trẻ tuổi chiêu thức đều đã học đến thuần thục,
bất quá thiếu kinh nghiệm, xuống núi chính là quá trình học tập rồi."
Đông
Phương Thanh Kỳ cười đồng ý, "Huynh gần đây phương pháp dạy đệ tử quả thật
cùng trước kia bất đồng, đã thay đổi không ít."
Chử
Lỗi chỉ cười không nói. Kỳ thật chuyện của Toàn Cơ kích thích ông rất lớn,
chính mình vẫn cho rằng nữ nhi là khúc gỗ mục, cư nhiên có thể được Sở Ảnh Hồng
dạy đến xuất loại bạt tụy (vượt trội mọi người), thế cho nên trong một thời
gian dài ông đều hoài nghi bản thân mình phải chăng quá mức cứng nhắc, bỏ qua
rất nhiều đệ tử có tài. Ông bắt đầu học hiểu rõ tính nết của từng đệ tử, dạy
theo năng khiếu, trong chữ lót Mẫn từ trước đến nay bị ông không chú ý đến, nhị
đệ tử Trần Mẫn Giác ước chừng là người được lợi lớn nhất.
Ngắn
ngủn mấy tháng này, hắn cư nhiên có thể học được Ngũ Hành thuật cơ bản, khiến
Chử Lỗi cũng vui sướng không thôi, thường xuyên tự than thở lúc trước quá mức
cố chấp, không biết có bao nhiêu đệ tử như Trần Mẫn Giác chịu không nổi sự thờ
ơ của sư phụ mà rời đi.
"Mới
vừa rồi nhận được thông báo của chúng đệ tử, nói Ly Trạch cung cùng Điểm Tình
cốc phát tới phong thư, hai ngày tới sẽ đến. Về phần Hiên Viên phái kia, đến
nay không có tin tức, thật sự là khiến người ta đau đầu."
Đông
Phương Thanh Kỳ xoa xoa thái dương, lộ ra chút vẻ mỏi mệt, bóng ma trong đáy
mắt vừa đen vừa thâm, cả người trong khoảnh khắc đó giống như già đi rất nhiều.
"Nếu
không phải đem trâm hoa đại hội để vào mắt, chúng ta dứt khoát cũng không tiếp
đón bọn họ. Hiên Viên phái này, rất thích cùng người ta đối lập, đáng giận cực
kỳ."
Chử
Lỗi nghe vậy, chỉ cười nhẹ, nói nhỏ: "Huynh nhìn qua không tốt lắm, cùng
Hiên Viên phái không quan hệ đi."
Đông
Phương Thanh Kỳ đột nhiên chấn động, chung trà trong tay nhất thời lật ngược,
quần áo bị hắt ẩm ướt một mảng lớn.
"Ai
nha, quả nhiên là già rồi, ngay cả cái chén cũng cầm không được." Ông tự
giễu.
Chử
Lỗi đặt chung trà xuống, thấp giọng nói: "Thanh kỳ, những đệ tử bị huynh
đuổi đi kia là chuyện gì xảy ra?"
Đông
Phương Thanh Kỳ mờ mịt nhìn về phía trước, thật thật lâu, mới nói: "Oan
nghiệt. . . . . . Ngày đó không nghe khuyến cáo của Dung cốc chủ cùng huynh. .
. . . . Buồn cười là đến bây giờ ta vẫn không nỡ.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét