Chương
50: Ăn cơm quỵt
Liệt
Hỏa vừa nghe lời này giận cũng không phải mà không giận cũng không phải, trừng
mắt nhìn Tử Vũ nửa ngày không biết phải nói gì. Tử Vũ xán lạn cười, nhìn Liệt Hỏa
nói: “Đi thôi, một người một đường cũng không thú vị, hơn nữa nếu ngươi chết đi,
ít nhất còn có ta nhặt xác giùm ngươi.” Thấy Liệt Hỏa đen mặt, Tử Vũ tươi cười
đầy mặt kiễng chân hôn lên môi Liệt Hỏa một cái, nháy mắt mấy cái nói: “Còn có,
ta rất thích ngươi hôn ta, câu dẫn ta đến nghiện rồi, muốn chạy, không có cửa
đâu.” Dứt lời kéo Liệt Hỏa hướng yêu mã đi đến.
“Ngươi
thực sự quyết tâm muốn đi cùng ta?” Liệt Hỏa trầm mặc nửa ngày, dùng lực túm trụ
Tử Vũ thận trọng hỏi.
Tử Vũ
cười nói: “Không với ngươi, thì ta đi với ai?”
Chẳng
lẽ lưu lại ở cùng một chỗ với Bạch Y? Bạch Y người kia quá cao thâm khó lường,
có lẽ nhìn như ở cùng với y an toàn, kì thực khả năng lại càng nguy hiểm hơn. Trực
giác nữ nhân nhìn như hư huyễn, kì thực tịnh không phải là tin đồn vô căn cứ,
huống chi, Tử Vũ vẫn luôn rất rõ ràng, ở Yêu giới ai mới là người đối tốt với nàng
nhất. Cũng chỉ có một tên này đối tốt với nàng vô điều kiện, cho nên, tuy rằng con
đường phía trước nguy hiểm trùng điệp, bất quá, cân nhắc nặng nhẹ cùng so sánh
nhân tố tình cảm, Tử Vũ cực hiểu được đạo lý bo bo giữ mình của người hiện đại
cũng là nửa xúc động một hồi. Đều bởi vì ngàn vàng dễ kiếm, người hữu tình khó
cầu, trực tiếp ném tiểu thỏ yêu cho Bạch Y bồi dưỡng, đuổi theo người đến đây.
Liệt
Hỏa vừa nghe sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó hung tợn nói với Tử Vũ : “Ta nói cho
ngươi biết, ngươi nếu theo chân ta, xem ta như thế nào thu thập ngươi.”
Tử Vũ
thấy Liệt Hỏa ngoài miệng nói hung, trong mắt lại thần thái hứng khởi, không khỏi
cười hắc hắc nói: “Nhanh đi, còn dây dưa cái gì, biết rõ ta không thể nào cưỡi
được yêu mã, thật sự là đòi mạng......”
“Vậy mà
ngươi còn cưỡi......”
Âm
thanh cãi vã kịch liệt phiêu đãng tại không trung, hai con yêu mã chạy như bay,
Yêu Đô vọng thành biến mất ở chân trời.
Mộc
giới tại phía tây xa xôi nhất của Yêu giới, cách Yêu Đô trăm vạn dặm, Tử Vũ sau
khi biết cụ thể lộ trình, chỉ thở dài một tiếng. Nàng so với Đường Tăng còn Đường
Tăng hơn, cũng không biết đến Tây Thiên, nàng có thể thành Phật hay không. Có
được trường sinh bất tử, nàng cũng không quan tâm.
Tấn
Thành, một đại đô thị đại phồn hoa của Yêu giới, tửu lâu san sát, Yêu đi như mắc
cửi, hoàn toàn không thua kém Yêu Đô vọng thành.
Vân Hồ
lâu, đệ nhất tửu lâu của Tấn Thành, lúc này chính là thời gian giữa trưa, trong
lâu buôn bán cứ gọi là một chữ tốt. Tử Vũ cùng Liệt Hỏa ngồi tại một cái bàn nhỏ
cạnh cửa sổ, đang vùi đầu ăn, tựa như hai con quỷ chết đói đầu thai.
Nói về
ngày đó hai người đi cứ gọi là một cái vân đạm phong khinh, tinh thần đáng khen,
thế nhưng đã cực độ xem nhẹ chuẩn bị trang bị, đồ ăn, nước, quần áo, vân vân......
cho cuộc lữ hành. Yêu Đô này chỗ nào muốn chết mà không thể chết chính là trung
tâm Yêu giới, phạm vi trong vòng mấy ngàn dặm xung quanh, thực không có một con
thịt thỏ hình có thể hạ khẩu.
Còn
nước thì có sông, không ô nhiễm, uống tốt, bất quá trong sông ngay cả trứng tôm
cũng là thành tinh, làm hai người rút kinh nghiệm xương máu. Một phen ngày đêm bôn
ba, rốt cuộc chạy tới Tấn Thành này, Tử Vũ đói đến trước ngực dán vào sau lưng,
cơ hồ đem Yêu giới mắng đủ.
“Rất
no nha, ợ.” Sau khi kết thúc xong chặng đường cướp giật đồ ăn, Tử Vũ ôm bụng dựa
vào ghế, kia cứ gọi là hài lòng thỏa dạ.
Liệt
Hỏa lại còn đang phấn đấu, không để ý tới Tử Vũ. Tử Vũ âm thầm lắc đầu, đầu năm
nay làm yêu quái cũng không phải vạn năng, không giống như ở quê nàng lưu truyền
những câu chuyện kì quái về yêu tinh, cho dù không có năng lực dời sông lấp biển,
không ăn không uống chung quy vẫn làm được, ở chỗ này cư nhiên vẫn còn phải ăn thức
ăn, quả thật là lạc hậu mà.
Như
cuồng phong quét lá rụng, lúc Liệt Hỏa nhấc đũa kẹp lấy một miếng thịt thỏ cuối
cùng trong đĩa, đột nhiên mãnh liệt ngừng lại, dường như nhớ tới gì đó, ngẩng đầu
nhìn Tử Vũ. Tử Vũ thấy Liệt Hỏa thần sắc cổ quái, không khỏi đưa đầu tới gần thấp
giọng nói: “Làm sao vậy?”
Liệt
Hỏa rất ư xấu hổ nhìn Tử Vũ, đồng dạng thấp giọng nói: “Ta không có tiền.”
Tử Vũ
nhất thời nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Liệt Hỏa: “Vậy mà ngươi còn
mang ta đến đây ăn?”
“Là
ngươi vừa nhìn thấy liền xông đến có được hay không.” Liệt Hỏa cũng giận.
Tử Vũ
răng nanh cắn răng rắc vang lên. Có lầm hay không, ăn cơm quỵt, nàng thật sự là
đần độn rồi, nhớ năm đó không có tiền như vậy, cũng chưa ăn qua cơm quỵt, hôm
nay thể diện quăng ở Yêu giới mất rồi.
Liệt
Hỏa cũng thực bốc hỏa nhìn Tử Vũ, lúc hắn đi cũng chỉ cần tọa kỵ của Phi Hổ, làm
sao nghĩ đến cần thứ khác, nói hắn ở Yêu Đô, đều là trực tiếp ký tên, đã quên mị
lực của tiền tài là vĩnh cửu, mà mị lực của hắn là hữu hạn.
“Làm
sao bây giờ?” Tử Vũ hít một hơi nhìn Liệt Hỏa, thấy Liệt Hỏa đồng dạng nhíu mày
nhìn nàng. Đã biết, dựa vào Liệt Hỏa là không trông cậy rồi, tiểu tử này chuyện
thấp cấp không làm được, lập tức sắc mặt tương đối trầm ổn búng tay một cái nói:
“Ở đây một mâm thịt thỏ nướng.”
“Ngươi
còn muốn.” Liệt Hỏa trừng mắt.
“Vô
nghĩa, ăn cũng ăn xong rồi, không muốn, chờ tính tiền a.” Tử Vũ đáp trả trừng mắt
liếc Liệt Hỏa một cái, rất nhanh suy nghĩ đối sách.
“Nếu
không thì ta đi trước, ngươi lao ra theo, chúng ta chạy nhanh chút?”
Liệt
Hỏa lắc đầu.
“Vậy
ngươi đi trước, ta đến bọc hậu?”
Liệt
Hỏa xanh cả mặt.
“Ta
đây đem y phục ngươi bán, gán nợ?” Nói quần áo của hai người đó là cực phẩm, mặc
dù có chút bẩn.
Liệt
Hỏa sắc mặt đã muốn biến thành màu đen.
“Rửa
chén, làm điếm tiểu nhị......”
Liệt
Hỏa đã muốn trong đen có tím.
Không
thể nhịn được nữa, Tử Vũ cuối cùng đề nghị: “Bán mình.”
Góc
bàn vỡ vụn, bữa cơm này vô hình trung lại mắc hơn rất nhiều rồi.
............
“Ngươi
rốt cuộc muốn thế nào?” Sau khi thông suốt biện pháp, Tử Vũ sắc mặt xanh mét cắn
răng trừng mắt nhìn Liệt Hỏa quát.
Liệt
Hỏa lúc này dĩ nhiên bị biện pháp của Tử Vũ chọc đến nổi trận lôi đình, đặc biệt
là cái cuối cùng, lập tức vỗ bàn, đứng phắt dậy, hướng Tử Vũ giận dữ hét: “Ta
liền ăn cơm quỵt, thế nào.”
Âm
thanh huyên náo xung quanh nhất thời im bặt, một đám điếm tiểu nhị cấp bậc yêu
tinh, đồng loạt vây quanh cạnh hai người, tốc độ kia cứ gọi là một từ nhanh.
Tử Vũ
nhất thời hướng lên trời liếc trắng mắt, sờ trán một cái, tươi cười đầy mặt đứng
dậy, hướng điếm tiểu nhị bốn phía nói: “Là hắn muốn ăn cơm quỵt, không phải ta,
ta chỉ là bồi hắn ăn, muốn tìm thì tìm hắn, ta đi trước.” Dứt lời chân vừa nhấc
người liền muốn tẩu.
“Thật
hiếm thấy, cư nhiên có người ở trong điếm của ta ăn cơm quỵt, chuyện hiếm lạ
nha.” Tử Vũ cước bộ vẫn còn chưa hạ xuống, một âm thanh cực kỳ kinh ngạc truyền
đến. Tử Vũ đưa mắt vừa nhìn, xa xa trên bậc thang lâu một nam tử tóc dài xõa
vai, một thân trang phục váy không giống váy, bào không giống bào, đang hai tay
khoanh trước ngực nhíu mày nhìn bên này, biểu tình giống như xem trò vui, khiến Tử Vũ xem nhẹ diện
mạo của gã, chỉ cảm thấy đáng ghét.
Liệt
Hỏa nghe vậy nhíu mày chống lại ánh mắt của nam tử kia, hơi nhấc đầu lên nói: “Không
thể?”
Nam tử
chậm rãi tiêu sái đi xuống, quanh thân một cỗ mị thái cực hạn, không yêu nhưng
mị, giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng, dung mạo tuy là loại thanh
tú rất bình thường, phong tư này lại làm cho người ta hoàn toàn xem nhẹ dung mạo
của gã, bất quá là một câu khen phong hoa tuyệt đại.
Tử Vũ
nhất thời ánh mắt đều nhìn thẳng, Bạch Y tuy đẹp kinh người, khí chất nhưng lại
lạnh đến dọa người, thiếu thần vận, nam tử này khí chất lại thật sự xuất chúng
cực độ, so với Bạch Y cư nhiên
có một loại phong thái khác. Cực phẩm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét