Hai
ngày trôi qua, người của Điểm Tình cốc cùng Ly Trạch cung cũng đến rồi, duy chỉ
có Hiên Viên phái, đến nay không có tin tức. Đông Phương Thanh Kỳ rốt cuộc
không yên lòng, phái đệ tử trước đi truyền tin, trở về báo nói đại môn của Hiên
Viên phái đóng chặt, đồng đỉnh hương trước cửa tro tàn nguội lạnh, hỏi người
phụ cận Nam Sơn, đều nói đã nhiều tháng rồi không thấy người Hiên Viên phái
xuất hiện.
Đây
tự nhiên không phải là một tin tức tốt, Đông Phương Thanh Kỳ chau mày, quay đầu
thở dài: "Chư vị, đây không biết là tình huống gì.”
Dung
cốc chủ cùng phó cung chủ Ly Trạch cung với Chử Lỗi ba người, ngồi ở đối diện,
đều là vẻ mặt ngưng trọng, chỉ là phó cung chủ kia đeo mặt nạ, nhìn không thấy
biểu tình, từ động tác không ngừng phe phẩy chiếc quạt lông chim của y cũng có
thể nhìn ra y đang suy tư.
"Sẽ
không phải là Hiên Viên phái lần trước thua đến sợ hãi, lần này không dám tham
gia trâm hoa đại hội nữa?"
Phó
cung chủ đùa vui một chút cũng không buồn cười, người khác không cười, chính y
lại cười khanh khách.
Những
người khác đều biết tính tình nhất quán của cung chủ này, cũng không thèm để ý.
Dung cốc chủ trầm ngâm sau một lúc lâu, mới nói: "Chắc là gặp phải đại sự
gì, không bằng tiếp tục phái vài đệ tử đi đến đó giám thị, có tình hình gì mới
lập tức thông báo."
Hiên
Viên phái những năm gần đây tuy rằng suy thoái, nhưng rốt cuộc vẫn là một đại
môn phái tu tiên phương Nam, tục ngữ nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ở phía
Nam kia vẫn là tương đối có đủ sức ảnh hưởng. Nó nếu như xảy ra tình huống gì,
đối với bốn phái khác mà nói đều không phải điềm tốt.
Lập
tức Dung cốc chủ cùng Đông Phương Thanh Kỳ đều tự phái một vài đệ tử của mình,
tiếp tục ở lại Hiên Viên phái quan sát tình hình.
Đông
Phương Thanh Kỳ thấp giọng nói: "Các người xem tình hình này, có thể hay
không cùng chuyện Định hải thiết tác gần đây có liên quan?"
Lời
còn chưa dứt, Dung cốc chủ liền trầm giọng nói: "Thanh Kỳ! Lời này chớ nên
đề cập nữa!"
Mọi
người đều im lặng, cuối cùng Chử Lỗi nói : "Vô luận là có quan hệ hay
không, tóm lại đều tự đề phòng là được. Binh đến tướng chặn, nước tới đất
ngăn."
Tám
chữ cuối cùng kia ông nói rất nặng, trong lòng mọi người đều là rùng mình, thật
sâu hiểu được tầm quan trọng của chuyện này.
Không
ngờ phó cung chủ kia lại khanh khách cười quái dị nói: "Chử chưởng môn,
ngươi quá lo lắng rồi. Vài tên tạp mao (*), không thể tính là binh. Chúng ta
dầu gì cũng là đại phái tu tiên của nhân gian. Không thể tự coi nhẹ mình. Nào,
hay là trước đem danh sách đệ tử dự thi đã định ra nói tiếp đi."
(*) tạp mao: loài vật hỗn tạp lông lá chẳng
đáng kể.
Chử
Lỗi hiểu rõ lời nói của phó cung chủ là vì tiêu trừ cảm xúc khẩn trương của mọi
người, lập tức cũng liền cười nói: "Phó cung chủ nói không sai, ta cùng
Đông Phương đảo chủ đã định ra danh sách rồi. Dung cốc chủ, phó cung chủ, danh
sách của hai phái ngài định xong chưa?"
Hai
người đều hơi hơi vuốt cằm, từ trong tay áo lấy ra danh sách, đưa cho Đông
Phương Thanh Kỳ. Dung cốc chủ lại nói: "Trâm hoa đại hội lần trước, Điểm
Tình cốc thật sự vô cùng dọa người. Lần này lão hủ tự mình xét duyệt đệ tử dự
thi, tuyệt sẽ không tái xuất hiện sự kiện tương tự."
Bọn
họ biết Dung cốc chủ nói về Ô Đồng, hắn nửa đường bái sư Điểm Tình cốc, bản
thân có một thân bản lĩnh cổ quái, cũng không biết là thứ của môn phái nào. Sư
phụ hắn là Điểm Tình cốc Giang trưởng lão, nhất thời tiếc tài, lưu lại hắn, lại
bởi vì mềm lòng, sau khi hắn phạm phải sai lầm lớn thả hắn chạy trốn. Cuối cùng
tự nhận lỗi, bế quan ở dưới tiểu nguyệt nhai tại Điểm Tình cốc, không xuất thế
nữa.
Năm
đó Ô Đồng cố ý đâm bị thương nữ nhi Chử Lỗi Chử Toàn Cơ, đã trở thành trọng
phạm ngũ đại phái treo giải thưởng hoàng kim năm trăm lượng. Ngũ đại phái truy
nã, có thể nói là mạnh mẽ vang dội, đừng nói hắn là người, chính là ngay cả một
con thỏ cũng tránh không khỏi một tháng.
Nhưng
hết lần này tới lần khác vẫn cứ không thể bắt được hắn, Ô Đồng lần đó sau khi
chạy trốn, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Bảng truy nã của ngũ đại phái hàng năm đều đổi, giá cả truy nã của kẻ này cũng
là cànng ngày càng trướng, từ năm trăm lượng hoàng kim biến thành hai ngàn
lượng hoàng kim. Trọng thưởng thì tất có dũng phu, càng về sau, người tu tiên
khắp thiên hạ đều biết đại danh Ô Đồng, cũng đều thử phiên sơn đảo hải tìm ra
hắn, nhưng ai cũng không thành công.
Lâu
ngày, liền có người đoán Ô Đồng ước chừng sợ tội tự sát, cho nên tìm không thấy
hắn. Cuối cùng chưởng môn ngũ đại phái cũng tin sự thật Ô Đồng đã chết, nhưng
bảng truy nã lại không đổi, chỉ sợ tương lai tái sinh biến cố.
Trâm
hoa đại hội mặc dù là tỷ thí của đệ tử trẻ tuổi ngũ đại phái, nhưng ý nghĩa
trọng đại, nhân vật quan trọng của các phái cũng sẽ ở tràng, khó tránh khỏi có
kẻ có lòng bất chính đến đây gây rối. Dung cốc chủ sớm hạ quyết tâm, nếu Ô Đồng
có gan lại đến, lần này ông chắc chắn đánh chết nghiệt đồ này dưới chưởng.
Chính
sự xong xuôi, bốn người liền ở trong chính sảnh nói chuyện phiếm, nói đến Băng
Ngọc kia có chủ nhân, chính là tiểu nữ nhi Toàn Cơ của Chử Lỗi. Dung cốc chủ
nghe nói, cũng ha ha cười, vuốt chòm râu nói : "Chử lão đệ, hai thanh kiếm
Đồng Tâm cùng Băng Ngọc, đệ chỉ nói chúng nó lợi hại, lại không biết nguyên
liệu tạo ra chúng nó mới chân chính là lợi hại."
Chử
Lỗi nghe nói, liền vội vàng hỏi: "Xin chỉ giáo cho? Thỉnh cốc chủ chỉ
giáo."
Dung
cốc chủ thở dài nói: "Kia vẫn là Thái sư tổ mấy đời trước mà ta không
biết, ngày nọ tại thiên thai đúc kiếm nung luyện huyền thiết thạch mà ông mới
vừa đào được, bỗng nhiên chân trời có quang hoa rơi xuống, như là Lưu Tinh,
thẳng tắp giáng xuống rìa thiên thai. Các ngươi phải biết rằng, nguyên liệu
đúc kiếm, từ trong thâm sơn, biển khơi đào được, tuy rằng có thể tính là của
quý, nhưng nếu so sánh với thiên thạch trên trời, xác thực chính là tiểu vu
kiến đại vu (1). Nguyên liệu trên
trời, khả ngộ bất khả cầu (2), Thái
sư tổ của ta cho là thiên thạch giáng xuống, vội vàng đi tới nhìn, chỉ mong bên
trong thạch có chứa nguyên liệu dùng để đúc kiếm, như vậy thì quả thật có thể
đúc ra thiên hạ kỳ kiếm rồi."
(1) Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hai bên khác
nhau một trời một vực.
(2) Có thể gặp nhưng không thể cầu được.
"Nói
như thế, Đồng Tâm Băng Ngọc chính là làm bằng kỳ thạch trời giáng?" Chử
Lỗi vừa mừng vừa sợ, ông cũng là lần đầu tiên nghe nói lai lịch của hai thanh
kiếm.
Dung
cốc chủ cười lắc đầu: "Là trên trời rơi xuống thứ để đúc, nhưng không phải
là thạch. Nếu không phải chuyện này được ghi lại ở bên trong đại sự của Điểm
Tình cốc bao năm qua, chúng ta hiện giờ nghe đến, quả thực là chê cười. Hoá ra
trên trời giáng xuống không phải đá, mà lại là một thanh kiếm, thân kiếm thật
lớn, trên dưới phát quang rực rỡ, phát ra quang mang khiến người ta không dám
nhìn gần. Thái sư tổ cho là binh khí của thiên thần rơi xuống, mừng đến không
thu lại được, vốn định đem kiếm kia làm binh khí của mình, tiếc rằng ông xác
thịt phàm nhân, không thể dùng kiếm kia. Ông luyến tiếc thanh thần khí này,
liền dò hỏi ngũ hồ tứ hải, danh sơn đại xuyên, rốt cuộc tìm được rất nhiều
nguyên liệu đúc kiếm thượng đẳng, tính cả thanh thần khí này, cùng nấu chảy
trong thiên thai đúc kiếm, cuối cùng ba năm sau, tạo thành hai thanh kiếm, đó
là Đồng Tâm cùng Băng Ngọc."
Mọi
người nghe nói bực này kỳ văn, không khỏi đều giật mình. Đông Phương Thanh Kỳ
nói : "Vậy. . . . . . trên trời rơi xuống, thật sự là binh khí sử dụng của
thiên thần? Lửa phàm làm sao có thể nấu chảy nó?"
Dung
cốc chủ lại nói: "Cho nên Thái sư tổ dùng ba năm mới đúc ra hai thanh
kiếm. Ông thử vô số lần, mới phát hiện dưới chân núi Côn Lôn đào được Băng Tinh
Ngọc Thạch cùng thanh kiếm này đem nấu chảy, sau khi đại hỉ, liền trước đúc ra
Băng Ngọc. Thế nhưng lúc đúc Đồng Tâm, thặng dư của thanh kiếm nọ lại không còn
nhiều nữa, ông đành phải thêm vào nguyên liệu khác. May là lúc đúc thành Đồng
Tâm, sau khi kiếm thành, tự ông thí luyện, Băng Ngọc cơ hồ là làm bằng tinh hoa
của thanh thần khí này, ông tất nhiên yêu quý cực kỳ, thế nhưng ông lại không
dùng được, cuối cùng đành phải phong lại Băng Ngọc, chính mình dùng Đồng Tâm.
Lúc ông lâm chung, không biết bị cái gì cảm ngộ, lưu lại di ngôn, song kiếm này
đệ tử bổn phái hết thảy không được sử dụng. Nếu Thái sư tổ đã dặn dò như thế,
chưởng môn đời sau cũng chỉ có đem song kiếm phong ở trong thiên thai đúc
kiếm. Đến thế hệ lão hủ này, các đệ tử cũng không biết chuyện Đồng Tâm Băng
Ngọc. Ta thấy hai thanh kiếm kia phong ở trong thiên thai thật đáng tiếc, trong
phái cũng không có người có thể sử dụng, liền dứt khoát thừa dịp thời điểm Chử
chưởng môn song hỉ nữ nhi, tặng cho ông ấy. Không thể tưởng được, nhiều năm như
vậy cũng không có người có thể sử dụng Băng Ngọc, cư nhiên ở trên tay lệnh ái
sống lại, Thái sư tổ dưới cửu tuyền có linh, cũng sẽ nhắm mắt."
Mọi
người đều tán thưởng, nay mới biết được Đồng Tâm Băng Ngọc lại có lai lịch như
vậy, chỉ là không biết ngày đó thần khí dừng ở trên thiên thai, đến tột cùng là
cái gì, hay quả thật chính là binh khí của thiên thần rơi xuống? Người tu tiên
bọn họ, mục tiêu cả đời chính là tu tiên, nhưng về phần thiên thần là bộ dáng
như thế nào, ai cũng không biết, ai cũng chưa thấy qua. Ai ngờ thế gian thật sự
có thần tích, thật là khiến người ta cảm khái muôn vàn, chợt cảm thấy cố gắng
cả đời, không có uổng phí.
Lúc
đang nói chuyện phiếm, chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng kêu ô ô của nai,
tiếp theo sau là âm thanh kinh hoảng lại tôn kính của các đệ tử thủ ở ngoài
cửa: "Chưởng môn phu nhân! Chưởng môn người đang chiêu đãi khách quý. . .
. . . Không tiện vào.”
Lời
còn chưa dứt, thanh âm kiều mỵ động lòng người kia liền vang lên, cười ngâm
nga, "Khách quý gì, chẳng lẽ ngay cả ta cũng không thể vào sao? Các ngươi
những tiểu đệ tử này, thật sự là rất không đạo lý."
Đông
Phương Thanh Kỳ khẽ cau mày, ánh mắt lạnh dần. Mấy người Chử Lỗi lập tức biết
điều đứng dậy cáo từ, cười nói: "Đường xá xa xôi, chúng ta đều có chút mệt
mỏi, ngày mai sẽ cùng đảo chủ uống sảng khoái ba trăm chén!"
Ông
cười to, tiễn đám đông đến cửa. Mọi người chỉ thấy ở cửa đứng một vị mỹ nhân áo
trắng, bên cạnh là hai nai con dựa sát vào, ở trong tay nàng muốn ăn hạt thông.
Nàng thấy mọi người đi ra, liền mỉm cười, nhẹ nhàng chào một cái, ôn nhu nói:
"Tham kiến chư vị chưởng môn.”
Cơn gió đem ống tay áo mềm mại rộng rãi của
nàng thổi đến hỗn loạn uyển chuyển, mắt như thu thủy, thật sự xinh đẹp khiến
người ta không thể nói được gì. Mọi người tuy biết thân phận đặc biệt của nàng,
trời sanh tính xảo trá lương bạc, nhưng thấy nàng bực lệ sắc đáng sợ này, ngay
cả là người ổn trọng như Dung cốc chủ, trong lòng cũng không tự chủ được run
lên một cái, cùng nàng mỉm cười ôm quyền, cũng không nói nhiều, đều tự cáo từ.
Đông
Phương phu nhân thoăn thoắt tiến tới, hai chú nai con bên cạnh cũng chạy tới,
vây quanh nàng ô ô kêu, còn muốn ăn hạt thông. Nàng cười ngâm nga khoác tay
Đông Phương Thanh Kỳ, dịu dàng nói: "Lão gia người xem lỗ tai của ta
đi."
Đông
Phương Thanh Kỳ sợ run thật lâu, thế này mới mỉm cười, nắm ở bả vai nàng, nhìn
về phía lỗ tai như bạch ngọc điêu khắc của nàng, ôn nhu nói: "Làm sao
vậy?"
Nhưng
trong lòng thì lạnh lùng thở dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét