Trải
qua lần tập kích này, Phù Ngọc đảo giới bị so với lúc trước mạnh hơn gấp trăm
lần. Đông Phương Thanh Kỳ mang theo các đệ tử ở phạm vi trăm dặm xung quanh ngự
kiếm bay qua lại rất nhiều lần, xác định không còn nhân vật khả nghi nữa, thế
này mới quay về đảo, lại đem đệ tử trong đảo phân thành tiểu đội, thay phiên
tuần tra ở bên ngoài, một khi phát hiện tình huống khả nghi, lập tức hồi báo.
Mấy
người chưởng môn nhân bọn Chử Lỗi cũng không hề nghỉ ngơi, hỗ trợ thị sát số
người thương vong trên đảo, kiểm kê nhân số, bận đến ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Mấy người bọn Toàn Cơ đều bị thương hoặc nhiều hoặc ít, cho nên không ai đến
cắt cử nhiệm vụ. Dễ dàng chờ đến chạng vạng, đều tự tránh được giám thị nghiêm
mật trên đảo, ngự kiếm bay đến Phù Ngọc trấn.
Người
trẻ tuổi tụ cùng một chỗ, cho dù ai nấy thụ thương, lại vì chuyện của Linh Lung
cùng Định hải thiết tác mà lo lắng, cuối cùng vẫn là vừa cười vừa nói, rất có
một phen náo nhiệt.
Hóa
ra Lục Yên Nhiên trở về trễ như vậy là vì ở trên đường tìm kiếm đồng môn đã làm
trễ nãi không ít thời gian. Vốn tưởng rằng đồng môn là lưu lại ở Thái Hoa Sơn,
ai ngờ chính mình thẳng đến phụ cận Nam Sơn đã tìm được rồi, liền đuổi kịp bọn
họ. Nghe nói là bởi vì dọc đường nghe được chuyện của Hiên Viên phái, đồng môn
liền đi tìm hiểu tin tức.
"Muội
thấy nha, Hiên Viên phái kia chỉ sợ thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi." Lục
Yên Nhiên uống một hớp rượu, mặt hồng hồng, nói chuyện cũng lớn mật hơn rất
nhiều.
"Nghe
xung quanh đó người ta nói, mấy tháng trước nơi đó động một chút là có rất
nhiều người ra vào, giống như làm khánh điển gì đó. Ai ngờ không quá hai ngày
người trong phái liền không có ai rồi, trở thành tử thành. Bọn muội vốn là muốn
vào xem, nhưng lại sợ rước lấy thị phi, chỉ đợi ở cửa mấy ngày, thế nhưng thật
sự không có nửa người ra vào, bên trong cũng không có một chút âm thanh. Muội
thấy. . . . . . Chỉ sợ cùng chuyện Định hải thiết tác gì đó thoát không khỏi
can hệ, dữ nhiều lành ít nha!"
Vũ
Tư Phượng lắc lắc đầu: "Hiên Viên nói như thế nào cũng là đại phái thiên
hạ, không có khả năng vô thanh vô tức bị người ta diệt môn. Môn phái này từ
trên xuống dưới đều có chút quỷ dị, không phải điềm tốt.”
Lục
Yên Nhiên cười mỉm ném cho hắn một cái mị nhãn. Đáng tiếc hắn lại giống như
người mù, căn bản không nhìn thấy, quay đầu thay tay phải bị thương của Toàn Cơ
gắp thức ăn.
Xương
cốt một ngón tay phải của Toàn Cơ bị chấn liệt, quấn kín, ngay cả chiếc đũa
cũng không cầm được, chỉ có thể dùng tay trái miễn cưỡng "đâm" chút
đồ để ăn. Trên cơ bản ăn không được mỹ thực đối với nàng mà nói không thua gì
khổ hình, bữa cơm càng là ăn đến sầu mi khổ kiểm. Bất quá so với Chung Mẫn Ngôn
đối diện đầu đều quấn đầy băng vải, ăn cơm còn phải kéo băng vải xuống, nàng
nhưng lại nhàn nhã hơn rồi.
Ven
biển Phù Ngọc trấn, Lục Yên Nhiên càng là điểm rất nhiều hải sản bọn hắn chưa
bao giờ ăn qua, có một số ngay cả bọn hài tử Nhược Ngọc đã lớn lên cạnh biển
cũng đều chưa thấy qua. Rượu quá ba tuần, lão bản lại bưng lên một cái chậu lớn
hấp cua biển, vỏ cua đỏ rực, cặp càng cua to lớn ở phía trước nhìn qua tựa như
tiễn đao.
Vũ
Tư Phượng cẩn thận bóc một cái càng đưa cho Toàn Cơ, nàng nhận lấy, cũng không
ăn, chỉ nhìn chằm chằm ngẩn người, sau một lúc lâu, bỗng nhiên thở dài một hơi,
nói nhỏ: "Nếu Linh Lung ở đây, cũng không biết có bao nhiêu vui vẻ, tỷ ấy
rất thích ăn cua. . . . . ."
Nàng
bỗng nhiên nhắc tới Linh Lung, người khác thì thôi, Chung Mẫn Ngôn vừa đưa thịt
cua đến bên miệng rốt cuộc ăn không vô, chầm chậm đặt qua một bên, trong lòng
chua xót vô cùng.
Lục
Yên Nhiên thấy thế vội vàng pha trò, cười nói: "Đợi nàng đến đây, ta liền
mời nàng ăn nhiều hơn ! Lần này nha, coi như chúng ta lén nàng ăn đi!"
Chung
Mẫn Ngôn miễn cưỡng cười hai tiếng, bỗng nhiên không biết từ chỗ nào sinh ra
một cỗ hào khí, xiết chặt chung rượu, lớn tiếng nói: "Ta Chung Mẫn Ngôn
nếu tìm không thấy Linh Lung, cả đời cũng không quay về Thiếu Dương phái!"
Dứt
lời đem rượu trong chung một ngụm uống cạn, giục Lục Yên Nhiên nhanh nhanh rót
thêm. Mọi người trầm trồ khen ngợi, bồi hắn uống cạn. Đang lúc khí thế ngất
trời, vai Chung Mẫn Ngôn bỗng nhiên bị người vỗ, mọi người vội vàng ngẩng đầu,
chỉ thấy Đỗ Mẫn Hành cùng Trần Mẫn Giác hai người đội đấu lạp, cười dài đứng ở
phía sau.
"A?
Đại sư huynh nhị sư huynh các huynh thế nào cũng đến rồi? Là muốn uống một chén
sao?"
Chung
Mẫn Ngôn đưa tới chung rượu của mình, Đỗ Mẫn Hành cười đẩy ra, nói : "Sư
phụ có lệnh, bảo ta cùng Mẫn Giác trước về Thiếu Dương phái, thông tri trên
dưới gia tăng phòng bị, chỉ sợ đám yêu ma này lén lút tác loạn khắp nơi, chạy
tới Thiếu Dương phái giương oai."
Trong
lòng mọi người đều là khẽ động, Chung Mẫn Ngôn vội vàng nói: "Vậy. . . . .
. Sư phụ còn dặn dò cái gì nữa không? Đám yêu này rốt cuộc là thân phận gì. . .
. . . Còn có Định hải thiết tác kia. . . . . ."
Trần
Mẫn Giác trái lại không khách khí, đoạt lấy cái chén của hắn uống rượu, một mặt
nói : "Cái này ai mà biết! Chuyện Định hải thiết tác sư phụ không phải nói
chúng ta không nên nhúng tay sao? Ngươi lại cứ có nhiều vấn đề như vậy!"
Hắn
lại chọn lấy cái càng cua, cười: "Mấy người các ngươi, bị thương cũng
không an phận, còn theo người ta ra ngoài uống rượu. Chờ ta quay về Thiểu Dương
Phong, lại cùng sư phụ sư mẫu cáo trạng hai ngươi."
Mọi
người kéo hai người bọn hắn ngồi xuống uống rượu ăn cua, miễn cưỡng nhận mấy
chén, Đỗ Mẫn Hành lo lắng mệnh lệnh của sư phụ, liền thúc giục Trần Mẫn Giác đi
trước. Mấy người trẻ tuổi lại ăn chút cua, chỉ cảm thấy cơm no rượu say, tâm
tình cũng thư sướng rất nhiều, lại sợ sau khi trở về bị người ta ngửi thấy mùi
rượu, hỏi lão bản mua rất nhiều lá trà, bỏ vào miệng nhai, thế này mới vụng trộm
trở về Phù Ngọc đảo.
Toàn
Cơ uống nhiều rượu, trở lại trong phòng ngã đầu xuống liền ngủ mất. Ngủ thẳng
đến nửa đêm, chỉ cảm thấy bên ngoài tiếng gió càng thổi càng lớn, mơ hồ có loại
dao động khiến không người ta không thể nào an tâm đang lan ra. Nàng bị kinh
tỉnh, phát giác nửa cánh cửa sổ bị gió thổi mở ra, bên ngoài bóng cây lay động,
theo gió lắc lư, phát ra tiếng vang xào xạc.
Nửa
đêm say rượu bừng tỉnh, thứ nhất là miệng khô, nàng dụi mắt xuống giường rót
nước, gió đêm đập vào mặt, nàng đột nhiên cả kinh --- yêu khí!
Xem
ra buổi chiều quả nhiên vẫn còn một số yêu ma thừa dịp loạn đã trà trộn vào Phù
Ngọc đảo.
Toàn
Cơ khoác ngoại y, nhấc lên Băng Ngọc từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống. Gió tối nay rất
mạnh, mây đen từng đám từng đám, đem ánh trăng che ở phía sau, khắp nơi vô cùng
im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió. Cơn gió kia khiến mắt người đều có chút không
mở ra được, yêu khí lúc ẩn lúc hiện, không nắm bắt được, Toàn Cơ đành phải từng
chút từng chút tiến về phía trước tìm. Đi thẳng đến đối diện đình viện, chợt
thấy mấy người ngồi dưới tàng cây tán gẫu, ngẩng đầu thấy nàng, ba người kia
cũng đều là sửng sốt.
"Toàn
Cơ, " Vũ Tư Phượng vội vàng đi tới, "Đã trễ thế này sao muội còn chưa
ngủ?"
Toàn
Cơ sửng sốt một chút, "Ách. . . . . . Muội. . . . . . Các huynh không phải
cũng. . . . . ."
Vốn
ba thiếu niên nam tử bọn Vũ Tư Phượng cách lâu rồi không gặp, tự nhiên có nhiều
chuyện muốn nói, chỉ cảm thấy ở trong quán ăn có nữ nhân ở bên cạnh, tán gẫu
không thoải mái, cho nên lại vụng trộm mang theo rượu, quay về Phù Ngọc đảo
tiếp tục tán gẫu.
Chung
Mẫn Ngôn đảo cặp mắt. "Hỏi muội đó! Muội hỏi chúng ta làm gì?"
Toàn
Cơ sờ sờ mũi, nói nhỏ: "Muội dường như cảm giác được có yêu khí, cho nên
theo mùi đi tìm. Các huynh cái gì cũng không thấy sao?"
Vũ
Tư Phượng lắc lắc đầu, Chung Mẫn Ngôn thở dài: "Lại là yêu khí. . . . . .
Phù Ngọc đảo tại sao có thể có yêu khí? Muội rốt cuộc là ở nơi nào ngửi được .
. . . . ."
Nhược
Ngọc lại nói: "Lại nói tiếp, ta hình như vừa rồi nghe thấy một chút động
tĩnh gì đó, bất quá tưởng tiếng gió, cho nên không có lưu tâm. Nếu Toàn Cơ đã nói
như vậy rồi, chúng ta không ngại tìm chút xem, vạn nhất thực có yêu loại trà
trộn vào, cũng đề tỉnh mọi người cảnh giới."
Chung
Mẫn Ngôn đang uống rượu trò chuyện rất thống khoái, đột nhiên bị gián đoạn,
cũng đành phải rầu rĩ vào phòng cầm kiếm.
"Này,
nếu không có yêu, muội nên bồi ta ba hũ rượu ngon." Chung Mẫn Ngôn trừng
mắt liếc Toàn Cơ một cái, chợt nhớ tới hồi ức hắn không muốn nhớ tới kia, thần
sắc hơi đổi, câu nói kế tiếp cũng không xuất ra nữa. Toàn Cơ cào cào đuôi tóc
rũ trên vai, bối rối nhìn hắn.
Nhược
Ngọc cười nói: "Toàn Cơ không cần để ý đến hắn, hắn người này chính là
tính tình tiểu hài nhi. Mẫn Ngôn, trở về ta mua vài hũ rượu ngon cho ngươi là
được. Đừng hung dữ với nữ hài tử như thế."
Chung
Mẫn Ngôn hếch khóe môi, có chút phiền chán. Xách kiếm đi ở hàng đầu, nói :
"Được rồi, đi thôi đi thôi! Yêu khí ở nơi nào? Toàn Cơ muội tới dẫn
đường!"
Toàn
Cơ gật gật đầu, đang muốn đi, chợt thấy bầu trời phía trên đỉnh đầu phát sáng
lên, ánh sáng màu trần bì rọi vào trên mặt Chung Mẫn Ngôn, trên mặt hắn biểu
tình là kinh ngạc .
"Lại
là. . . . . . Cái gì?" Hắn ngẩng đầu, chỉ vào quang mang lửa đỏ phía trên,
từng đốm từng đốm hạ xuống, xa xa tựa như là đom đóm mùa hạ, nhưng lại sáng
ngời như sao sáng bốc cháy.
Mọi
người đều là mờ mịt nhìn ánh sáng màu trần bì này chậm rãi hạ xuống, thẳng đến
góc Tây Bắc ánh lửa ngút trời, từng đợt gõ mõ kịch liệt vang lên, có người đang
kêu to: "Bén lửa rồi! Mau mang nước!"
Vũ
Tư Phượng phản ứng lại đầu tiên, sải chân liền chạy, một mặt vội la lên:
"Không tốt! Lại có yêu đến tập kích rồi!"
Lúc
này quăng không phải là bom, mà là vô số mũi tên bốc cháy.
Mọi
người rốt cuộc kịp phản ứng, nhất tề hướng chỗ đại môn chạy đi, thật xa liền
thấy được mấy người Đông Phương Thanh Kỳ cùng Chử Lỗi đứng ở nơi đó, bọn hắn
muốn trốn cũng không còn kịp nữa, đành phải kiên trì đi lên, chỉ nghe Đông
Phương Thanh Kỳ rành mạch dứt khoát phân phó các đệ tử dập tắt lửa, ông bận rộn
một ngày cũng chưa nghỉ ngơi, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Sau
khi dặn dò xong, ông tự dẫn theo hơn mười đại đệ tử ngự kiếm bay lên trừ yêu,
lại bị Chử Lỗi giữ chặt, thở dài: "Ta cùng Dung cốc chủ đi, huynh ở lại
trên đảo, đừng để cho bọn nhỏ kinh hoảng."
Đông
Phương Thanh Kỳ đang muốn phản đối, đã thấy chúng đệ tử canh giữ ở ngoài đại
môn thất kinh chạy tới, rất nhiều người thân sau đều bốc cháy, chạy loạn như
điên, một mặt khàn giọng kêu la: "Chưởng môn! Đám yêu này vào được
rồi!"
Trong
lòng ông căng thẳng, bị Chử Lỗi đẩy một cái: "Lưu lại!" Nhìn kỹ lại
thì Chử Lỗi đã cùng Dung cốc chủ mang theo hơn mười đại đệ tử kia ngự kiếm bay
xa rồi. Ông trầm mặc sau một lúc lâu, nâng tay đỡ lấy một đệ tử phía sau lưng
tràn đầy hỏa diễm, vô cùng đau đớn kêu lên: "Người đâu! Mang nước !"
Tiếng
nói vừa dứt, phía sau sớm đã có các đệ tử bưng thùng nước lại đây, ào đổ từ
trên đầu xuống, ngọn lửa trên thân người nọ nhất thời được dập tắt, nhưng bị
bỏng là không thể tránh thoát.
Đông
Phương Thanh Kỳ vuốt gương mặt ướt sũng một cái, rút ra bảo kiếm bên hông, lớn
tiếng phân phó: "Chân Lan, Nhuận Nguyệt! Một cặp các con chiếu cố sư huynh
đệ bị thương! Phiên Phiên, Ngọc Trữ, đội của các con cùng ta tử thủ đại
môn!"
Lời
còn chưa dứt, nơi đại môn sớm đã như thủy triều tràn vào vô số yêu mặc hắc y
đeo bạch thiết hoàn, trước mặt một đội không chờ bọn họ đánh tới, nhất tề ngồi
xổm xuống giương cung, trên cung đều là châm hỏa tiễn. Vút vút vài cái, vừa vặn
thuận phong kích xạ đến, chúng đệ tử Phù Ngọc đảo đành phải vung kiếm quét rơi
đám hỏa tiễn này, rơi xuống đất lại bốc cháy lên, nhất thời không kịp mang nước
đến dập. Hỏa là gặp gió liền trướng, tối nay gió mạnh, gió thổi khắp nơi, ngọn
lửa đột nhiên bùng lên cao hơn người, nhất thời khiến mọi người rối loạn trận
tuyến.
Bầy
yêu đồng loạt đánh tới, cùng các đệ tử Phù Ngọc đảo triền đấu ở một chỗ. Trên
vai Đông Phương Thanh Kỳ trúng một mũi tên, quần áo bị đốt một lỗ, ông vung
kiếm chặt đứt đuôi tên, cắn răng chém ngã mấy yêu ma trước mắt xuống đất, bên cạnh
hình như có đệ tử bị hỏa thiêu, gào khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế, ông cả
người cũng nhịn không được cả kinh phát run, khàn giọng nói : "Thủ trụ!
Đều thủ trụ!"
Sau
lưng bỗng nhiên có mấy người vội vàng xông tới, Vũ Tư Phượng vội la lên:
"Đảo chủ, chúng con đến hỗ trợ!"
Năm
người bọn hắn một vòng bày ra, kiếm khí kích xạ mà ra, lập tức khiến tình thế
bầy yêu xông tới hơi chậm lại. Đông Phương Thanh Kỳ thấy là bọn hắn, trong lòng
nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói: "Không tệ! Đa tạ rồi!"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét