Đông
cung, ánh nắng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào. Gió nhẹ mây
nhạt, khẽ vén lên la trướng nguyệt nha sắc.
Trên
giường gỗ khắc hoa, Thái tử an an tĩnh tĩnh ngủ. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song sau
hai ngày tu dưỡng trở nên hồng nhuận, chỉ là vẫn còn chưa hồi tỉnh.
Trước
giường, Xà Vương, Xà Hậu cùng Lãnh Loan Loan, Dạ Thần bốn người nhìn y, ánh mắt
đều có chút lo lắng. Theo lý thuyết y hẳn nên tỉnh rồi, ngay cả ngự y cũng nói
đã sớm nên thanh tỉnh, thế nhưng hiện tại y lại ngủ say như thế. Vì sao? Là vết
thương quá sâu? Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, không có lý. Hay là ——
Mắt
đen cẩn thận nhìn Lãnh Huyền Minh, sẽ không phải là nguyên nhân tâm lý chứ?
Chính y bởi vì một vài nguyên do mà không muốn hồi tỉnh, hay là chịu suy sụp lớn
nào đó?
Lãnh
Loan Loan ngồi xuống mép giường, nghĩ nghĩ, đột nhiên hơi cúi đầu khẽ nói với Thái
tử đang hôn mê:
"Hoàng
huynh, ta đã trở về. Nói cho huynh biết một tin tức tốt, ta mang thai rồi, lại
là một đôi long phượng thai. Huynh cũng sắp làm cữu cữu rồi, nhanh chút tỉnh
lại đi, nếu không cháu ngoại của huynh về sau sẽ không nhận thức huynh. . . . .
."
Xà
Vương, Xà Hậu, Dạ Thần nghe nàng nói xong, ánh mắt không dời khỏi người Lãnh
Huyền Minh, cẩn thận quan sát vẻ mặt y. Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy Lãnh Huyền
Minh lông mi run rẩy, giống như muốn tỉnh lại. Mấy người đều nín thở lẳng lặng
cùng đợi, một lát sau, y rốt cuộc mở mắt.
"Ta
muốn làm cữu cữu."
"Hoàng
huynh ——"
"
Minh nhi ——"
"Huynh
trưởng ——"
".
. . . . ."
Nhìn
thấy Lãnh Huyền Minh mở mắt, tất cả mọi người đều cao hứng.
Cặp
mắt bích lục của Lãnh Huyền Minh khẽ khàng chuyển động đảo qua mọi người, sau
đó đôi môi vẫn còn có chút trắng bệch giật giật, hướng tới bọn họ áy náy nói:
"Khiến
mọi người lo lắng rồi."
"Tỉnh
lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. . . . . ."
Xà
Hậu cũng vội vàng nhích tới gần y, đôi mắt ướt át, vừa kích động vừa cao hứng.
Lãnh
Huyền Minh im lặng nở nụ cười.
"Phụ
hoàng, mẫu hậu, trước hết để cho hoàng huynh uống chút nước đi." Lãnh Loan
Loan nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn của Lãnh Huyền Minh, hướng tới Xà Vương
cùng Xà Hậu nói.
"Phải,
phải, chúng ta đã quên mất."
Xà
Vương vội vàng xoay người, cầm ấm trà trên bàn rót cốc nước bưng tới.
Xà
Hậu tiếp nhận cốc nước, cẩn cẩn thận thận nâng Lãnh Huyền Minh dậy, để cho y
dựa vào gối giường. Sau đó đem cốc nước đưa tới bên môi y, nhìn y uống xong nước.
Một
lát sau, uống nước xong Lãnh Huyền Minh cảm thấy cổ họng không còn bị ngạt nữa,
có loại cảm giác rất thoải mái. Đôi mắt như phỉ thúy nhìn về phía cái bụng bằng
phẳng của Lãnh Loan Loan, giương môi lên:
"Bên
trong thật sự ở một đôi cục cưng long phượng sao?" Thực thần kỳ a, y chỉ
thấy qua Xà giới sinh sản, đó là rắn cái đẻ ra trứng, sau đó đem trứng rắn để
vào trong động ấp nở ra con rắn nhỏ.
"Ừm."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, trong tròng mắt hàm chứa nụ cười từ ái ôn nhu.
"Huynh
phải nhanh khỏe lên nha, sớm một chút bồi cháu ngoại trai ( gái ) tương lai."
"Được."
Lãnh Huyền Minh gật gật đầu, "Ta nhất định phải đích thân bồi bọn chúng ra
đời."
Xà
Vương, Xà Hậu cùng Dạ Thần nhìn nhau cười, không nghĩ tới y nghe thấy giọng nói
của Cửu nhi liền tỉnh lại, quả nhiên là huynh trưởng siêu cấp sủng ái muội muội.
Ánh
nắng ngoài cửa sổ nóng bỏng hẳn lên, mặt đất bị chiếu đến nóng cháy. Gió hiu
hiu thổi, mang đến một chút mát mẻ.
"Hoàng
huynh, là ai đả thương huynh?"
Lãnh
Loan Loan đột nhiên mở miệng hỏi, cặp mắt thẳng tắp nhìn y, không để cho y lảng
tránh tầm mắt.
"Đúng,
là ai dám đả thương nhi tử của trẫm?" Xà Vương cũng hỏi, một đôi bích đồng
nhiễm lên lệ khí.
Ánh
mắt của Xà Hậu cũng chống lại ánh mắt của nhi tử, nhướng nhướng đại mi, hỏi:
"Có
phải có liên quan tới tiểu công chúa Hổ giới không?"
Lãnh
Huyền Minh sửng sốt, mấp máy môi nhưng không trả lời.
"Hoàng
huynh, xem bộ dáng là thật sự cùng nàng ta có liên quan rồi?" Lãnh Loan
Loan nhếch khóe môi, kéo thành một nụ cười lãnh liệt. "Chẳng lẽ là nàng ta
phái người đả thương huynh?" Sẽ không phải là huynh trưởng tương tư đơn
phương, còn đối phương không thích y, chán ghét y dây dưa đi. Phụ hoàng, mẫu
hậu đã nói là Lãnh Huyền Minh theo đuổi con gái người ta rồi còn gì.
"Không
phải." Lãnh Huyền Minh phủ định, bích mâu đảo qua bọn họ.
"Vậy
là xảy ra chuyện gì? Con đang ở đây giấu diếm chuyện gì?" Ánh mắt của Xà
Vương cũng lạnh lùng, ông thấy tám phần chính là cùng tiểu công chúa Hổ giới
kia có liên quan.
"Không
có." Lãnh Huyền Minh lắc đầu, "Người đả thương con là Tam công chúa Hổ
giới, không phải Oánh nhi."
"Nàng
ta tại sao muốn đả thương con? Hơn nữa xuống tay tàn nhẫn như vậy?"
Mấy
người có chút kỳ quái hỏi. Không có đạo lý a, vô duyên vô cớ, Tam công chúa làm
sao có thể đả thương y chứ?
Bị
truy vấn, trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Huyền Minh đột nhiên mãnh liệt xuất
hiện biểu tình chật vật, lắp ba lắp bắp nhưng lại không trả lời.
Lãnh
Loan Loan nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên lông mày nhướng lên, suy đoán nói:
"Sẽ
không phải là huynh thích tiểu công chúa, nhưng Tam công chúa lại yêu thích huynh
chứ? Cho nên không chiếm được liền muốn hủy huynh?" Đề tài tình yêu tam
giác muôn thuở.
Xà
Vương, Xà Hậu cùng Dạ Thần nghe Lãnh Loan Loan vừa nói như thế, cũng quăng ánh
mắt về phía y.
Quả
nhiên, trong mắt Lãnh Huyền Minh xẹt qua tia xấu hổ bị nói trúng.
"Ồ,
nguyên bản là nợ hoa đào nha."
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, bản thân bọn người Xà Vương, Xà Hậu cũng đã rõ. Tuy rằng
Lãnh Huyền Minh tính tình có chút nóng nảy, nhưng không cần hoài nghi, y đích
đích xác xác là nam tử tuấn mỹ vô song, có nữ tử yêu mến cũng là chuyện bình
thường. Lại không dự đoán được sẽ vì thế mà gặp phải nợ hoa đào, khiến y bị
thương.
"Hoàng
huynh, huynh sẽ không phải đánh không lại Tam công chúa kia chứ? Hay là huynh
thấy đối phương là mỹ nhân, luyến tiếc xuống tay?" Lời nói của Lãnh Loan
Loan ẩn chứa vài phần châm chọc, ai bảo hoàng huynh chọc tới nợ hoa đào chứ. Thường
nói ‘ chỉ nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi ’, Tam công chúa Hổ giới kia xem ra
cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
"Không
có, nàng ta là dùng danh nghĩa Oánh nhi gạt ta đi đến chỗ hẹn. Sau đó thừa dịp
ta chưa chuẩn bị thì hạ thủ." Lãnh Huyền Minh nói, thế nhưng không thể phủ
nhận tuy rằng Tam công chúa đả thương y, nhưng y lại cũng không hận nàng. Trong
đầu y thậm chí còn hồi tưởng đến dung nhan vũ mị của nàng, cùng với thà làm
ngói lành, tuyệt không làm ngọc nát. Ở trong mắt nàng, nàng đã sớm coi mình như
người trong lòng, nhưng mình lại cự tuyệt nàng. . . . . .
"Nếu
nàng ta dám đả thương huynh, chúng ta tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng
ta." Lãnh Loan Loan nhếch nhếch môi, hướng tới Xà Vương, Xà Hậu nói,
"Phụ hoàng, mẫu hậu, chúng ta hẳn nên vì hoàng huynh mà báo thù."
"Đúng."
Xà Vương gật gật đầu, trong bích mâu là một mảnh băng lãnh, "Không ai có
thể đả thương nhi tử của trẫm mà vô sự." Ông thật ra là thập phần bao che
khuyết điểm .
"Loan
Loan, không cần."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét