Long
Tiếu khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy, vạt bào màu lam theo gió giương lên, con
ngươi xanh thẳm như như nước biển nhìn Văn Nhân Tiêu, đột nhiên mở miệng nói:
"Văn
Nhân giáo chủ muốn thống lĩnh võ lâm, hình như không hỏi qua ý kiến của
ta."
Một
câu của Long Tiếu quả thật khiến không khí lập tức phát sinh cải biến. Những
người trong võ lâm bị hạ nhuyễn cân tán kia phút chốc đều nhìn về phía y, trong
tròng mắt mang theo một phần hi vọng. Bọn họ như thế nào lại quên mấy người này,
xem ra, bọn hắn tuyệt đối không phải người bình thường, có lẽ hôm nay võ lâm
nguyên bản phải đối mặt với đại nạn sẽ bởi vì bọn hắn mà hóa giải. . . . . .
"Ngươi
là ai?"
Văn
Nhân Tiêu nhìn con ngươi xanh thẳm của Long Tiếu, đã thấy y một thân cẩm y lam
bào phiêu phiêu, mắt như sao, môi hồng răng trắng, dáng người tinh tế, có một
loại âm nhu tuấn mỹ. Nhưng phát tán ra khí tức tuyệt đối lại là trong cường thế
xen lẫn một loại tà khí ngang tàng. Mà nếu không nhìn lầm, y là người của tiểu Hoàng
hậu a. Không biết y hiện tại xuất đầu chính là ý tứ của tiểu Hoàng hậu sao? Phượng
mâu hẹp dài lướt qua Lãnh Loan Loan, cũng đồng thời tiếp thu được địch ý trong tử
nhãn của Hoàng đế.
"Ta?"
Long Tiếu cũng học bộ dáng Văn Nhân Tiêu
liếc xéo y một cái, hơi kiêu căng vén môi."Ta chính là cung chủ của
Lãnh U cung."
"
Lãnh U cung?"
Văn
Nhân Tiêu chau lại tuấn mi, những người khác cũng hai mặt nhìn nhau. Lãnh U
cung này xuất hiện từ bao giờ? Như thế nào bọn họ cũng chưa nghe qua? Hơn nữa Lãnh
U cung này đến tột cùng là chính hay tà, vạn nhất lại là một tà môn ngoại đạo
giống như Hỏa Ảnh lâu, đối với võ lâm có ý đồ, như vậy bọn họ hôm nay nhất định
phải chết rồi?
Dương
quang bình thản chiếu rọi, gió hè hiu hiu thổi, trong không khí thế nhưng lại
vô hình trung căng thẳng lên.
"Lâu
chủ, bọn chúng chính là mấy kẻ tại khách điếm thuộc hạ gặp được."
Hồ
Lê Tinh thấy bọn người Long Tiếu, một đôi mỵ mâu xẹt qua tia sáng đắc ý. Hừ, vốn
đang muốn tìm bọn chúng, lại không dự đoán được những kẻ này thật đúng là xuất
hiện ở đại hội anh hùng. Tốt lắm, lát nữa ả sẽ hảo hảo mà tính toán sổ sách với
bọn chúng. Bất quá ánh mắt lướt về phía chúng nhân, tại sao lâu như thế này Cuồng
thư sinh còn chưa xuất hiện chứ? Mâu quang nháy mắt lại trở nên tăm tối.
Dạ
Thần khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng Long Tiếu, môi mỏng kéo lên, nở một nụ cười
lạnh.
"Mặc
kệ không cần biết ngươi là cái gì Lãnh U cung, nếu hôm nay ngươi ngông cuồng
muốn gây trở ngại cho Hỏa Ảnh lâu ta xưng bá võ lâm. Kết cục liền như tảng đá này——"
Nói
xong, bàn tay hướng tới tảng đá bên cạnh liền là một kích. Ầm một tiếng, tảng
đá thật lớn nổ thành hạt bụi tung tóe khắp nơi, khiến cho những người trong võ
lâm trúng nhuyễn cân tán kia tâm run lên.
"Hừ,
Hỏa Ảnh lâu dã tâm không nhỏ, bất quá rất không đúng lúc, Lãnh U cung ta hôm
nay cũng tuyệt không nhường cho." Long Tiếu vừa nói ra, mọi người vừa sợ
vừa cấp. Vốn bọn họ cứ tưởng mấy người này chính là phúc tinh, nhưng không dự
đoán được cư nhiên lại là một đám sói có dã tâm. Nhất thời, vẻ mặt mọi người
đều như quả cà ngâm sương, uể oải trông thấy.
"Lâu
chủ, người của Lãnh U cung này khẩu xuất cuồng ngôn, để thuộc hạ trước thỉnh
giáo hắn."
Hồ
Lê Tinh nói xong, nhuyễn kiếm trên tay cũng không chút do dự hướng Long Tiếu
đâm tới.
Long
Tiếu tà tà nhếch nhếch môi lên, sau đó ống tay áo lam sắc khẽ vung, chỉ nghe
một thanh âm rất nhỏ vang lên, sau đó thân ảnh uyển chuyển của Hồ Lê Tinh liền như
diều bị đứt dây rơi về phía sau.
"Dực
——" Văn Nhân Tiêu thản nhiên nói.
Tả
Dực hiểu rõ, mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh màu trắng hướng Hồ Lê Tinh bay vút tới,
vươn cánh tay thon dài tiếp được ả. Sau đó hai người thối lui đến bên cạnh Văn
Nhân Tiêu.
Người
trong võ lâm kinh hãi, không nghĩ tới nam tử lam đồng này cư nhiên lợi hại như
vậy, bọn họ thậm chí không thấy được y ra tay, Hồ Lê Tinh liền đã ngã bay ra
ngoài. Vậy phải làm sao bây giờ? Một Hỏa Ảnh lâu đã muốn quá sức rồi, lại đến
một Lãnh U cung, trên giang hồ không phải sẽ đại loạn sao?
"Lâu
chủ, thuộc hạ thất thủ, thỉnh Lâu chủ trách phạt."
Hồ
Lê Tinh trong nháy mắt ngã bay kia, mắt trừng thật to, thế nào cũng không tin được
mình cư nhiên không chịu nổi một kích như thế, nhưng đây lại là sự thật. Làm Tả
Dực sau khi cứu ả, ả lập tức hướng Văn Nhân Tiêu quỳ xuống, thỉnh phạt.
Văn
Nhân Tiêu giơ giơ tay lên, bây giờ là lúc đối phó kẻ thù bên ngoài, y làm sao
có thể đi phạt ả chứ.
"Đứng
lên đi, việc này ngày sau tái nghị."
"Đa
tạ Lâu chủ." Hồ Lê Tinh thối lui qua một bên.
Văn
Nhân Tiêu một lần nữa nhìn Long Tiếu, mâu quang lại ý vị thâm trường xẹt qua Lãnh
Loan Loan. Hơi vén môi, kéo dài giọng:
"Nói
như vậy, hôm nay Lãnh U cung là muốn đối nghịch với Hỏa Ảnh lâu ta rồi?"
"Đúng
thì như thế nào?" Long Tiếu nhíu mày, trên khuôn mặt âm nhu cũng rất có
khí thế.
"Được,
vậy bổn Lâu chủ cũng muốn xem xem là Hỏa Ảnh lâu thắng, hay là Lãnh U cung
thắng." Dứt lời, thần tình khẽ giật, thân ảnh lửa đỏ hướng lam bào Long
Tiếu công kích.
"Ta
nói Văn Nhân Lâu chủ, ta đánh với ngươi thì sao?" Đột nhiên, Dạ Thần tiến
lên. Đồng tử màu tím xẹt qua một đạo đồng dạng khí phách, cẩm bào tử sắc, thắt
lưng ngọc đái được khảm bảo thạch, càng khiến khí chất cao quý ưu nhã
lại bễ nghễ kia của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài. Mái tóc bó cao theo gió phất lên,
trên trán vài sợi tóc lướt qua hai má, ngưa ngứa, che lại nửa tử đồng, lại vẽ
ra một mặt khêu gợi của hắn.
"Lão
gia ——" Trữ Phong Ly nhìn hắn, cái này không thể được a, nếu Hoàng thượng
xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Mâu quang nhìn về phía Lãnh Loan Loan, lại
thấy nàng chỉ vẻn vẹn khẽ gật đầu, giống như quả thực rất tán thành.
"Ngươi
——" Văn Nhân Tiêu không nghĩ tới Hoàng đế lại muốn cùng mình động thủ, kéo
kéo môi, mâu quang sâu kín nhìn hắn, "Đây là Hỏa Ảnh lâu cùng Lãnh U cung đọ
sức, ngươi hiện tại là lấy thân phận gì cùng ta tỷ thí?" Hoàng đế sao? Hoàng
đế sẽ không đích thân can dự đến chuyện giang hồ đi.
"Bất
luận là thân phận gì, mục đích của ta rất đơn giản, chính là ngăn cản ngươi
xưng bá võ lâm, làm hại giang hồ. . . . . ." Lời nói của Dạ Thần ngược lại
một lần nữa nhen nhóm lên hi vọng của những người võ lâm. Nhưng thật là như thế
sao? Không phủ nhận kỳ thật hắn còn có tư tâm, hắn muốn cho Văn Nhân Tiêu biết,
Cửu nhi chỉ có thể thuộc về hắn, mà Văn Nhân Tiêu không có tư cách có được
nàng. Lại thêm muốn giáo huấn y mấy lần tự tiện xông vào hoàng cung. . . . . .
"Được
thôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét