"Ọe.
. . . . ."
Lãnh
Loan Loan đột nhiên cảm thấy yết hầu như muốn trào ra thứ gì đó, bỗng vén rèm
xe lên, thò đầu ra nôn khan.
"Cửu
nhi, nàng làm sao vậy?"
Dạ
Thần nhìn bộ dáng Lãnh Loan Loan hoảng sợ, vội vàng ngồi vào bên cạnh nàng, vươn
tay vỗ nhè nhẹ lưng nàng. Trong đôi mắt tím tràn đầy lo lắng, những sợi tóc bên mép trán theo động tác của
hắn lướt xuống đến hai gò má. Nhìn nàng nôn mửa đến kiều nhan đều biến hồng,
không khỏi quay đầu hướng ra bên ngoài quát:
"Dừng
ngựa, dừng ngựa ——"
"Hu
——"
Kiếm
Ngâm kéo nhanh dây cương, dừng xe ngựa lại.
"Chủ
tử, phu nhân, làm sao vậy?"
Trữ
Phong Ly vội vàng giục ngựa quay đầu lại, ở ngoài xe ngựa hỏi. Nghe giọng nói
của Thần nôn nóng như vậy, tất cả mọi người hơi lo lắng, có phải bên trong xảy
ra chuyện gì rồi không?
"Hô
——"
Lãnh
Loan Loan sau khi nôn xong thở hắt một hơi, tiếp nhận khăn gấm Dạ Thần đưa lên
lau lau vết bẩn trên khóe miệng. Sau đó quay đầu hướng tới hắn cười yếu ớt,
thanh âm để cho bên ngoài cũng nghe được nói :
"Không
có việc gì rồi, đi thôi."
Bên
ngoài đám người Thủy Dao vừa nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan thì nhìn nhau,
sau đó một lần nữa đánh xe tiến phía trước đạp bụi mà đi.
"Cửu
nhi, nàng thật sự không sao chứ?" Dạ Thần nhìn bộ dáng của nàng vẫn là
không yên lòng, vươn tay vòng quanh nàng, để nàng tựa vào lồng ngực mình.
"
Vì sao lại đột nhiên nôn mửa?" Không phải là sinh bệnh chứ?
Lãnh
Loan Loan vuốt ve bụng, trong đồng tử xẹt qua một đạo hào quang, nàng nhớ rõ đã
hai tháng chưa có ‘ dì cả ’ rồi, chẳng lẽ là mang thai sao? Quay đầu nhìn Dạ
Thần, phấn môi giương giương lên, khóe miệng nở một nụ cười:
"Ta
hình như là mang thai rồi." Mười phần thì có tám phần đúng.
"À,
vậy ta an tâm rồi." Dạ Thần gật gật đầu, lại bỗng nhiên hồi thần. Cặp mắt
tím trừng lớn nhìn Lãnh Loan Loan, miệng giật giật, lắp bắp nói, "Nàng, nàng
nói là nàng mang thai?"
Bộ
dáng ngốc nghếch kia thật sự nhìn không ra là vua của một nước, mắt tím ngơ
ngẩn, như là đứa trẻ bị dọa ngốc, có chút ngốc nghếch, có chút luống cuống.
"Ừm."
Lãnh Loan Loan đối với phản ứng của hắn rất hài lòng, bộ dáng này của Dạ Thần
quả thật rất đáng yêu.
"Trời
ạ, ta muốn ngất." Dạ Thần làm thế thân thể hướng về sau, tựa vào trên vách
xe ngựa. Sau đó bỗng nhiên thẳng người lại, khuôn mặt tuấn tú đã mang theo vui
sướng tuyệt đối. Bạc thần khêu gợi toét ra nụ cười vui sướng chân thật nhất, hô
lên.
"Ta
sắp làm cha rồi."
Sau
đó hai tay duỗi ra, ôm Lãnh Loan Loan vào lòng, cười to nói.
"Cám
ơn nàng, Cửu nhi." Cám ơn nàng để cho ta gặp được nàng, cám ơn nàng vì ta
mang thai hài tử. . . . . .
Lãnh
Loan Loan đầu gối lên lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh
mẽ của hắn, khóe môi cũng kéo ra một nụ cười rực rỡ như hoa xuân.
Ngoài
xe ngựa, mọi người cũng nghe được đối thoại của hai người. Trên khuôn mặt tuấn
mỹ của từng người một cũng mang theo nụ cười chúc mừng. Chủ tử mang thai, bọn
hắn không phải là sắp có tiểu chủ tử rồi sao? Không biết tiểu chủ tử sẽ là thế
nào? Bất quá mặc kệ tiểu chủ tử là giống chủ tử, hay giống gia, đều đáng yêu
như nhau. Bởi vì phụ mẫu nó là nhân trung long phượng, là tối nổi bật . . . . .
.
Kiếm
Ngâm cùng Thủy Dao theo bản năng điều khiển tốc độ xe ngựa chậm lại, cũng không
thể xóc nảy đến chủ tử, hiện tại thân thể của nàng là quý giá nhất.
"Cửu
nhi, từ giờ trở đi, nàng nhất định phải cẩn thận. Không thể tiếp tục sử dụng
pháp lực, có bất kỳ chuyện đều để ta làm cho nàng, nàng phải an an tâm tâm dưỡng
thai. . . . . ."
Dạ
Thần sau khi an tĩnh lại, lập tức tiến vào kiểu phụ thân tiêu chuẩn. Sợ thê tử
mang thai xảy ra chút sơ sót, bắt đầu công tác ‘ phu quản ’.
"Không
cần phiền toái như vậy chứ?" Nghe thấy Dạ Thần thật cẩn thận dặn dò, Lãnh
Loan Loan chỉ cảm thấy sự tình thật là phiền phức. Cái này cũng không được, cái
kia cũng không cho phép. Bất quá không phủ nhận trong lòng nàng rất ngọt ngào,
Thần tựa hồ là thật sự rất xem trọng, rất yêu cục cưng của bọn họ. . . . . .
"Cần,
cần." Dạ Thần thẳng gật đầu, không cho Lãnh Loan Loan phản kháng nhiều. "Ta
nghe người ta nói phụ nữ mang thai phải tối cẩn thận hầu hạ, không riêng gì
hành động có nhiều bó buộc, ngay phương diện thức ăn cùng y phục cũng phải chú
trọng. Không có thể ăn quá cay, cũng không thể ăn quá nhạt, còn không thể mặc y
phục quá chật, để tránh khiến cục cưng khó chịu. . . . . ."
Lãnh
Loan Loan gật gật đầu, quên đi, để cho hắn khẩn trương đi.
"Cửu
nhi, nếu không, chúng ta hồi cung đi? Ở bên ngoài thật sự không có phương tiện dưỡng
thai cho nàng." Dạ Thần tay vuốt ve cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của
Lãnh Loan Loan nói. Bên ngoài thị phi nhiều, thức ăn cũng không tốt như trong
cung, hài tử đầu tiên của bọn hắn nhất định phải hảo hảo mà bảo hộ, để nó bình
bình an an hạ sinh.
"Không."
Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu, nàng đột nhiên nhớ tới chính mình kỳ thật là rắn, hiện
tại lại cùng nhân loại sinh con, có thể xảy ra vấn đề gì không? Đứa nhỏ sẽ là
hình người chứ? Nàng đột nhiên có chút lo lắng. Xem ra phải hồi xà giới một
chuyến, vì thế nói với Dạ Thần:
"Chúng
ta đi Xà giới một chuyến."
"Xà
giới?" Dạ Thần đầu tiên là sửng sốt, sau đó cũng đem ánh mắt rơi xuống
bụng nàng. Đầu lông mày nhăn lại, mắt tím giảm đi vui sướng, trở nên ngưng
trọng:
"Nàng
là lo lắng?" Sẽ sao? Con của bọn hắn sẽ không phải nhân loại sao? Chưa
từng để ý qua thân phận của Cửu nhi, thế nhưng bây giờ hình như không suy nghĩ
cũng không được. Hài tử trong bụng Cửu nhi có thể lấy hình rắn sinh ra hay
không đây? Cho dù là rắn, hắn cũng không sợ. Dù sao cũng là kết tinh của bọn
hắn, nhưng chỉ sợ mọi người không thể tiếp nhận, thậm chí sẽ thương tổn đến Cửu
nhi. . . . . .
"Ừm."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu.
Dạ
Thần nắm chặt tay Lãnh Loan Loan, đem tâm tình của mình truyền đạt cho nàng.
Sau đó cũng kiên định gật gật đầu:
"Được,
chúng ta hồi Xà giới."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét